Thứ Sáu, 19 tháng 3, 2010

NHỮNG BỨC THƯ KHôNG GỞI (2)

MinnMin yêu dấu,
        Ngày qua em đang nói đến sự bất công của tạo hóa đối với người dân trên quê hương mình...Về cảnh vật thiên  nhiên cho đến thời tiết của bốn mùa, Ở đây thời tiết bốn mùa rõ rệt lắm, cứ mỗi lần thấy mấy đứa cháu nghỉ học một tuần không đến trường, hỏi chúng là biết là : Tuần sau là đã sang mùa...
        Nhưng cũng không cần phải hỏi ai, cứ nhìn cảnh vật của đất trời là em có thể biết là con đường trước mặt đang trong thời gian nào của năm tháng....Thời tiết em có thể nhận biết qua cảnh vật, nhưng bối cảnh cuộc đời làm sao đoán trước hay nhận biết qua thời gian được đâu anh ,,,Em muốn dùng những ngôn từ thật dễ hiểu để nói về tuổi thời gian và những diễn biến của cuộc đời để anh biết rằng : Thượng đế đã không ưu ái với người dân mình về những khía cạnh khác,nhưng ngài lại ưu ái tặng cho người mình một giác quan nhạy bén, một sự chịu đựng bền bĩ và một tình cảm đằm thắm hơn những người mắt xanh tóc vàng hay những người da đen tóc quăn môi dày quanh vùng em đang sống ...
           Công việc em làm mỗi ngày, cũng có những thích thú mà những người khác không có được, ngày xưa khi còn bé em thường mơ thấy mình sẽ trở thành cô giáo, tay ôm cặp, mặc áo dài, cái thước dài cầm trên tay chỉ vào cái bảng đen là bức tường trước mặt, ngày đó em thường bày ra nhiều trò chơi và bắt anh phải chơi theo, em thừa biết là anh không mấy hứng thú với những trò chơi này, em cứ bắt anh làm học trò ngồi nghe em giảng bài, có khi anh lơ đãng nhìn ra ngoài em bắt anh quì gối hay sè bàn tay dơ bẩn những bụi đất ra cho em dùng thước kẽ đánh lên lòng bàn tay, nhưng không bao giờ em dám đánh mạnh vì sợ anh đau vì nếu phật ý anh vùng bỏ chạy, và vì sợ em giỗi hờn nên anh trốn  biệt mấy hôm , khi nào sự thiếu vắng trong anh trỗi dậy anh mới chạy ra năn nỉ bằng cách quì gối trước mặt em làm đứa học trò bị lỗi lầm để được cô giáo phạt tiếp đứa học trò trước mặt, ngày ấy sao em thích làm cô giáo quá chừng, hình ảnh người thầy luôn đậm nét trong trí em,trong giấc ngủ và cả trong đời sống thường ngày...
        Em cũng đã đem cả tâm huyết vào việc học hành, nhũng cố gắng mà em có được cũng đã cho em hoàn thành mộng ước của những ngày bé dại, nhưng ông trời cho con người ta cái này thì sẽ lấy đi của họ cái khác, em đã trở thành cô giáo khi lớn lên nhưng ông trời lại lấy mất đi đứa học trò lười biếng mau quên và nhút nhác của em ra khỏi cuộc đời em mãi mãi ...Những ngày trên bục giảng em cũng không mấy thõa mãn với chỗ đứng này vì những bối cảnh của thời cuộc, những bấp bênh  của miếng cơm manh áo, công việc làm của con người không được đáp ứng  như mong ước vì thế em cũng đã không thỏa mãn với chính mình và chỗ ngồi ngày ấy ....
        Bây giờ em đã sống với công việc mà ngày xưa em rất ghét, nhưng chính công việc này lại đem đến sự bình yên cho cuộc sống và cơm áo cho cuộc đời em bây giờ ...Nếu em có đố anh là ngày xưa em ghét nhất là làm nghề gì ??? em cũng thừa biết là anh cũng sẽ không nghĩ ra đâu, vì thế em thường ví con người anh giản đơn và mộc mạc như một trái sim rừng ... Công việc của em bây giờ là làm đẹp cho mọi người, anh còn nhớ câu nói ông bà ta thường nói : Người đẹp nhờ lụa ...
        Em không phải là người designer lỗi lạc, nhưng những người muốn trở thành hoàn mỹ về cái bề ngoài bắt mắt ,thì phải tìm đến em, những quần áo khi đến chỗ em đang xấu xí dơ bẩn , màu sắc ố vàng, chỉ cần mấy phút sau là thành sạch sẽ, bóng đẹp rạng ngời...những bộ quần áo mua từ cửa tiệm về, người Mỹ thường rất dị tướng vì dư thừa vật chất, béo tròn trùng trục hay cao quá khổ so với những mô hình cố định, làm sao phù hợp hết với mỗi con người, khi họ mặc vào nhìn không có chút ưng ý nào, nhưng anh nào có biết, chỉ cần qua sự cố vấn của em ...khi có bàn tay em đặt vào khi thủ lại họ thấy mình như đã là con người khác...có khi anh lại hỏi là " có thật vậy không ???" đó là bí mật nghề nghiệp và bây giờ nó như ăn sâu vào máu thịt , mỗi khi hoàn thành một tác phẩm nào cho dù em có tự tay làm hay chỉ hướng dẫn cho người thợ làm, khi mỗi tác phẩm đã hoàn thành , khi người khách thử lại, bao giờ em cũng phải ngắm nhìn lại và luôn mỉm cười khi nhìn tác phẩm của mình thật mỹ mãn , và hoàn hảo...Có phải em đang làm đẹp cho mọi người không ???
          Bây giờ em mới ngộ ra rằng : làm việc gì cũng phải có cái tâm đặt vào đó ,thì công việc ấy mới mỹ mãn , ngày xưa khi giảng dạy ,em chưa đặt hết vào đó tất cả tâm hồn của mình vào đó vì những lo lắng cho cuộc sống, những đói  nghèo, cơ cực bủa vây, một mình em phải chạy ăn từng bữa cho hai con nhỏ, sau giờ trên bục giảng em phải bương chải kiếm từng lát khoai, hột gạo, làm đủ mọi việc của tay chân để làm sao đem ấm no cho các con trong sự  nghiệt ngã của thời cuộc, niềm tin của cuộc đời bỗng chốc bay xa, thời gian ấy em đã quên mất thân mình, không có một khoảng không gian nào để nghĩ đến một bóng hình nào, một mơ ước nào cho tương lai và nhận chìm quá khứ...tất cả đều quá xa xỉ và xa rời thục tế...
          Thời gian này anh làm gì và ở đâu...Mãi đến đầu thập niên 80, tình cờ qua người anh họ là bạn với anh ngày trước ...mới hay anh đã cùng gia đình ra Hải ngoại cùng gia đình theo diện người Hoa , Em cũng chỉ thẩn thờ mấy giây , không biết là buồn hay vui, chỉ biết là từ nay sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, kể từ ngày chúng ta chia tay nhau, nhà anh dời đi nơi khác, chúng mình đã không còn gặp nhau lần nào nữa nhưng thỉnh

thoảng em còn nhác thấy bóng anh ; có khi là gò mình đạp nhanh khi thấy em ở đàng xa...hoặc  có lúc theo em trên lối đi về, khi em quay lại thì lảng vào đám đông trốn mất , sau này có lúc nhìn thấy anh thường chạy xe mô bi lét màu xanh xám qua chỗ nhà em vào mỗi buổi chiều về ...
        Min min yêu dấu, cuộc đời mỗi người như một nhánh sông, con nước lớn nhỏ gì cũng trôi qua rồi nhấn chìm, con nước cứ luân lưu mãi và cũng có một lúc nào sẽ cạn kiệt ...Bây giờ mỗi ngày miệt mài với trăm công nghìn việc, trên suốt con đường đi về mỗi ngày quen thuộc từng hàng cây bóng lá, sáng hôm nay em vừa nhìn thấy một cành cây cong đang vươn dài ra khỏi thân của cây hoa màu Hồng mà em ưa thích, những bông hoa đặc quánh chúi đầu nghiêng xuống mặt đất ,nhưng nó vẫn nở hoa dày kín, nó vẫn dính vào thân chính chỉ gập mình như một cánh tay buông mà vì mưa gió làm gãy mất rồi nhưng còn dính lại trên thân nó giống như một cánh tay bị gãy nhưng còn dính lại một chút da trên thân xác ...hình ảnh này,em thấy tội nghiệp cho chiếc cây gãy quá chừng , không biết nó có còn giữ nổi những cánh hoa trên thân xác cho đến hết mùa Phục Sinh hay vài phút hay vài giờ nữa đây nó sẽ bị cơn gió mạnh cắt lìa những phần da thịt ra ngoài thân xác chúng...
          Bây giờ thân phận chúng ta em ví như cành cây đang còn dính chút da thịt lên thân xác chúng...cành cây gãy trước mặt em hôm nay còn níu kéo được phút giây nào thì còn giữ được những bông hoa trên cành , chiều nay khi trở về ...em có còn thấy nó trên cành nữa không, vì tuổi thời gian và nhũng cơn gió chướng đã đem nó lìa xa chỗ ngồi mà nó tưởng sẽ giữ nó nghìn năm...nhưng nào phải vậy đâu anh ...em có nói gì thêm thì  anh cũng không hiểu thấu những ưu tư của em trong suốt thời gian qua ...hãy giữ cho anh những nghĩ suy nhẹ nhàng , những đắm đuối nủa vời, vì bản chất con người anh mộc mạc như một cánh sim rừng,  anh không thể làm chiếc thuyền nan trong truyền thuyết vì thế chúng ta sẽ không thể nào cùng nhau trên một lối đi về...bỡi cuộc đời em chỉ là :
                 Em, chiếc thuyền nan...bập bềnh cơn bão lũ .
                 Là, chiếc thuyền tình ...không chở nỗi tình anh

2 nhận xét:

Nặc danh nói...

Thua Co Nguyen-Ha khi be' Co lam` Co-Giao' sao Co khong nghi ra hinh` phat doi' voi Cau hoc tro` bang` cach can' vao` ban` tay cau ta cho that dau de in lai mot dau vet. Co' dau vet nay`,han' se mai khong bao gio` quen Co giao ngay ` xua.

Nặc danh nói...

Sông có đòi sông...suối có đòi suói...có khi buồn , nhưng suối ,sông vẫn chảy ,nếu bắt hòa nhập vào ,còn gì đòi suối ? đời sông ? NGUYEN HA oi ! hãy nói : < anh cứ hẹn , nhưng anh dừng dến nhé...>
NGƯỜI SAIGÒN .