Thứ Sáu, 2 tháng 4, 2010

NHỮNG BỨC THƯ KHÔNG GỞI (5)


             Minmin yêu dấu, Em biết chỉ còn mấy ngày phù du nữa là anh sẽ rời xa thành phố, trên con tàu viễn du ấy, em mong rằng gió biển sẽ giúp anh hong hô những giọt đắng cuộc đời...
    Đời sống của mỗi chúng ta em thường ví như một giòng sông nhỏ, và mỗi con người đều có riêng một giòng sông của riêng nhau ... con nước lớn nhỏ nào rồi cũng chảy xuôi về biển lớn, ở đó tất cả sẽ hòa nhập chung làm một....ở buổi hoàng hôn....
    Cuộc đời chúng ta là những nhánh sông con...trên chiếc thuyền của cuộc đời đang xuôi chảy, em đã nhìn thấy anh , anh đang ngồi đó với những nhớ tiếc, những buâng khuâng tiếc nuối ...Từ xa chúng ta đã nhìn thấy những cánh tay chấp chới của nhau, trên chiếc thuyền đời rách bươm ,tơi tả ...
     Chúng ta hãy nhìn nhau bằng môi trường ký ức, hãy xuôi hồn về với bến sông xưa, hãy cùng nhau tắm chung con sông  kỷ niệm , tắm mát tâm hồn bằng những dấu yêu xưa ...
      Em có nói gì hơn thì anh cũng không hiểu hết tại vì sao ??? và  không muốn hiểu tại tao ???
Min min, yêu dấu, có những cái mà chúng ta cũng không cần phải hiểu hết , hãy ví như đọc một cuốn sách hay, chỉ cần xem những lời hay ý đẹp , cũng không cần phải biết tác giả là ai, lùn cao hay ốm mập, vì trong cuộc đời có những cái không cần phải đào sâu...hãy biết rằng trong cuộc đời này mình đã có nhau...
       Ngày mai anh đi, hãy ôm vào lòng những yêu thương dấu ái cũ, hãy biết rằng cho dù ở đâu, trên suốt con đường trước mặt ....vẫn có người đang dõi bước theo anh ...hãy bước ra đường vào một đêm trăng , nhìn bóng đổ là biết có em bên cạnh .
       Và trong ngày mai ấy , em cũng trên con tàu xuôi về vùng quê cũ, trong khói chiều mờ nhạt , em cũng sẽ nhìn thấy anh đang dõi bước theo em...em sẽ trở về bến sông xưa, bước chân em sẽ giẫm đạp lên những dấu chân anh của những ngày xưa cũ...Anh thấy chưa ...một khúc phim vô cùng lãng mạn và đẹp biết dường bao ...không chỉ những kết cục có hậu của một chuyện tình lãng mạn, hai nhân vật chính phải cùng nhau chụp chung một tấm ảnh của ngày hợp hôn, phải chéo tay nhau uống hai ly rượu tân hôn mới là hạnh phúc đâu anh . và sau buổi diễn của cặp vợ chồng son là những muộn phiền tiếp nối, những chuyện thật xảy ra trong cõi nhân gian mà em đã đi qua ...cay đắng, xót xa, đục ngầu óc não ...để làm gì , chỉ oán hận và căm ghét nhau thôi ....Chúng ta hãy cho nhau nhũng luyến lưu , tiếc nuối...những cái giá như ngày ấy...giá như cuộc đời...giá như mình được bên nhau ...
         Những nhớ tiếc, những nhói đau của con tim khi đêm về trở giấc nhớ về nhau với tâm tư cháy bỏng...Em xin cám ơn đời đã cho em là nhân vật trong tâm anh bây giờ và mãi mãi...còn hơn được sống bên người bạn cũ, người tình của buổi đầu đời bằng những phủ phàng của thực chất nhau , là những oán hận ngút trời, là những cái chặc lưỡi kêu trời trong đêm vắng .
         Thời gian qua mình đã nhận biết ra nhau, hãy đứng đó nhìn nhau anh nhé , mỗi ngày trên chuyến xe cuộc đời, một mình chiêm ngắm lại cuộc sống mà em đã đi qua ... cay đắng, muộn phiền, đớn đau, tiếc nuối...nhưng con đường trước mặt cùng những cảnh vật thân quen cũ đã in đậm nét trong em những vết hằn sâu lắng và em đã thử qua rồi...Em không thể xóa đi để làm lại từ đầu ...
        Trên bàn cờ mỗi ngày anh thi đấu với tha nhân , khi bế tắc hay cùng đường , cạn lối...Anh xóa bàn làm lại khi bí lối, cùng đường , nhưng trên bàn cờ của cuộc đời...Em là người thua cuộc vì trận đấu đã gần đến hồi kết thúc em không còn thời gian nào để gỡ lại thắng thua ...
          Để bây giờ, những ngày còn lại của một kiếp người ...em sẽ viết cho anh những  trang thư không gởi, kể lể lại chuyện chúng mình, một chuyện tình không đầu , không kết nhưng đó là một bản tình ca dài bất tận, và quá ngọt ngào,   tuy chúng ta chưa một lần gởi trao nhau lấy một nụ hôn, chưa một lần chung chăn ấm của cuộc đời nhưng chúng ta đã có những ấm áp trong hồn nhau , sẻ chia ấm lạnh khi bóng ngã hoàng hôn...
     Mà có bao người thèm thuồng trong suốt một kiếp đời không có được .
             Thư không gởi, nhưng biết anh vẫn đọc
              Duyên không nhau , nhưng vẫn ngát men yêu
              Đêm trăng tỏ, một mình anh bước dọc
              Bóng chao nghiêng, dáng đổ bước chân xiêu
              Cuộc đời em là những áng mây chiều  ...
              Chỉ viết tiếp :  những trang thư không gởi.
                                             Và ai cũng biết...
                                             Thư không gởi , nhưng có người đang lén đọc


            (  viết tặng V-X-M )  Atlanta Ap.2nd -1o
                        
            Nguyên hạ -Lê nguyễn


 

2 nhận xét:

Nặc danh nói...

Chắc bạn còn nhớ thơ của HỒ DẾNH :
....thơ viết đừng xong , thuyền trôi chớ đỗ...
cho ngàn sau lơ lửng với ngàn xưa.

NGUOI GAIGON .

nguyenphucl nói...

Chuyện tình sao quá tuyet vời & đẹp đẽ ,mình đọc mà cứ ngỡ như là người trong cuộc.
đúng là....có bao người thèm thuồng trong suốt 1 kiếp đời không có đuợc....