Thứ Bảy, 10 tháng 4, 2010

NHỮNG BỨC THƯ KHÔNG GỞI {6}

                  Minmin yêu dấu, chỉ còn hai tuần nữa là em được trở về với quê hương, trở về với những dấu yêu xưa...Ở đó đang có biết bao là bạn bè đang đợi chờ, bước chân em trở lại  sau bao năm trường xa cách...
   Mỗi lần gọi điện thoại cho mỗi đứa là nói luôn mấy tiếng khi nào máy nóng lên hay trong máy báo hết tiền mới thôi dứt, thường tụi em kể cho nhau nghe những chuyện bây giờ, chuyện ngày xưa, chuyện các con, chuyện riêng tư và những chuyện không tên tuổi và cọng thêm những tiếng cười không thôi dứt...và khi nào phần cuối tụi nó cũng hỏi em về chuyện chúng mình...
   Bây giờ anh đang ở đâu? trên chuyến tàu xuyên đại dương anh đang rong ruổi, chắc là anh cũng không vui, bên cạnh những con người khác màu da và chủng tộc, làm sao anh có được những cái cảm giác thân quen, đằm thắm, thân tình của người mình, tiếc là em không thể cùng anh trên huyến viễn du này, chỉ mong anh có được sự bình an trong tâm hồn và đi tiếp con đường trước mặt...
    Khi anh trở về, đọc hết những trang viết này thì em cũng đã đi xa, cuộc đời chúng ta em thường ví như những áng mây bay, trôi nổi, bềnh bồng và không hội tụ ở một điểm đến nào ...anh bảo rằng chúng ta sao luôn là hai đường thẳng song song , có nhìn thấy nhau nhưng không bao giờ gặp ở một điểm đến nào trong không gian...nhưng em biết chúng ta sẽ gặp nhau ở điểm đời vô cực...đó là sự thăng hoa của tâm hồn, là sự lãng đãng của một tình yêu chân thật...Em thấy thật hạnh phúc và muốn nổi trôi bềnh bồng trong cái hạnh phúc mênh mông ấy .
     Min Min yêu dấu, ngày mai em trở về quê cũ, gặp lại biết bao bạn bè của một thời áo trắng, anh còn nhớ bạn em có mang tên là Thanh Bình, nó hát hay cùng với Tuyết Phương, Diệu Lý, Mỹ Hiền, bốn đứa hát hay của thành phố mình...bây giờ mỗi đứa một cuộc đời ...chỉ mỗi T. Phương là ấm êm hạnh phúc, còn nhỏ Bình hay hát nhạc Trịnh công Sơn, nay đã là góa phụ ba con ...những Thu, Loan, Nguyệt, Lý, An  ,Đào, Lan , Hồng, Bạch THọ, Thu Trang, Bích Mẫu, Thanh Hưng, Lê Huệ , Như Ý v.v...là những đứa mà em còn liên lạc được, những đúa bạn này đã bao năm của thời gian hơn bốn thập niên qua đã cùng nhau chung lớp, lớn lên với nhau trong một thời gian dài dưới mái trường Trinh Vương , chung với nhau biết bao kỷ niệm...Mai này em và Thảo Trang sẽ trở về gặp lại tụi nó trong tay bắt mặt mừng...lại rù rì kể cho nhau nghe những diễn biến của cuộc đời , những thăng trầm của cuộc sống và những tiếng cười không dứt...Tụi nó sẽ hỏi nhiều về anh, vì đứa nào cũng biết về cuộc tình không đầu , không cuối của chúng ta, nhiều lần đứa bạn mà em thường gặp qua điện tthoại ở bên này, nó là con Huệ, đứa bạn chung đường ngày xưa với em , chắc là anh không nhớ đâu vì trí óc của anh bây giờ mù mờ như  mới qua một cơn mê ...nó thường bảo em và anh hãy tìm đến với nhau trong tuổi già bóng xế, giúp nhau trong bóng ngã chiều tà...
      Những lời khuyên bảo của bạn bè, những gợi ý tốt đẹp ấy cũng chỉ làm cho tâm hồn chúng ta thêm âu sầu , lo nghĩ và không đi đến một kết luận nào rõ nét...vì chúng ta là một thực thể dị biệt...một tâm hồn không giống ai trong cuộc đời này, em chỉ muốn chúng ta nhìn thấy nhau trong cuộc đời, em chỉ muốn gặp lại nhau trong môi trường ký ức, một trang thư chỉ muốn viết mà không bao giờ muốn gởi đi, và người mà em muốn nói đến suốt những trang thư dài bất tận ấy có tình cờ đọc thấy...cũng chỉ biết ngậm ngùi nhận biết mà chẳng cần phải hồi âm...vì tất cả ngôn ngữ của thế gian này không đủ để lột tả hết những điều mà ta muốn nói với nhau...
       Ngày mai khi em trở lại với quê hương, với bạn bè và những người thân quen cũ nơi quê nhà , em sẽ khắc sâu thêm vào tim những kỷ niệm có được và sẽ kể tiếp cùng anh những xôn xao của cuộc hội ngộ này , và nếu em có thể quay về với những thân quen cũ, đất nước, quê hương, bạn bè...và những dấu yêu xưa níu bước chân em...Em sẽ trở về tìm lại dấu chân xưa...về lại bến sông ngày xưa chúng mình đã cùng nhau tắm mát cả tuồi thơ , về lại những gốc mít, cây cao , ngày trước anh đã khắc lên tên hai đứa thật sâu mà em nào hay biết, để khi nào tìm được em sẽ gọi cho anh ...khi đó anh sẽ quay về và mình lại gặp nhau ,trong vòng tay ôm cuốn hút, không cần một ngôn từ nào vượt thoát ra trong hai đứa vì ngôn ngữ nào cần thiết nữa đâu anh :
                       Đoạn cuối của cuộc tình trao nhau
                       Âm thanh chỉ là câu thứ yếu
                       Bóng ngã của cuộc đời cho nhau
                       Là  bài trưởng ca dài bất tận .
                       
                Nguyên Hạ - Lê Nguyễn
                      

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Một chuyện tình thật dễ thương với những kỷ niệm của thời thơ ấu vẫn còn khắc sâu trong lòng & thật hạnh phúc với 4 câu thơ:
Đoạn cuối cuộc tình trao nhau
Âm thanh là thứ yếu
Bóng ngã của cuộc đời cho nhau
Là bài ca bất tận
Quá tuyệt vời Lê à!.

NGUYENPHUCL