Thứ Năm, 28 tháng 10, 2010

NHẠC RỪNG

            (Tác giả VANPHAN)
    
Gió     đưa  ...cây    tạo    nên     ngàn      khúc     nhạc
Giữa    núi      rừng     bàng      bạc....ánh      trăng       rơi
Yêu      em     hơn  ....  trong      những      lúc     đợi      chờ
Hay      những       lúc.....ta      ôm      tình      tuyệt       vọng.??/
        EM    ơi....
                    Trăng        vẫn       thanh,
                     Mây        vẫn       bay....
                     và      ngàn       cây      vẫn        thế....
Vẫn      vô       tình        tấu        những         khúc      hoan       ca
  
         Trời      ơi......
                      Sao       lòng       người          không      ai       hiểu        được      ta    ?
                       Mà        cây       cỏ ...      .nào            nghe         ta        nức       nở
  
 Ta       muốn          thét       cho       đau       thương      tan       vỡ....
 Bỡi       sương         đêm      làm        lạc        mất       nhau        rồi...
 Em          rất       gần..       ..rồi        bỗng       rất         xa             xôi
 Ta         bất      động        mặc       cho       hồn       thổn             thức....

        ( Viết tại rừng núi Nghệ năm !983)

                   VAN PHAN

3 nhận xét:

Nặc danh nói...

Ta muốn thét cho đau thuong tan vỡ
bỡi sương đêm làm lạc mất nhau rồi
Em rất gần....rồi bỗng rất xa xôi
Ta bất động mặc cho hồn thổn thức

Tình yêu thật nồng nàn lãng mạn,để rồi phải đau đớn khi mất nhau!
Thơ rất hay!

NGUYENPHUCL

Nguyên Hạ - Lê Nguyễn nói...

Loan ơi, tưởng bà đi Đà lạt rồi chứ,lúc nào cũng thấy bà theo bước chân tui, giá người ta mà cũng được như bạn hiền...vui biết mấy...bạn tình hay bằng hữu...
vẫn ấm tình trong lúc buổi tàn Đông.
Cám ơn Loan
BGCĐ

Nặc danh nói...

Ta muốn thét cho niềm đau biến mất
Bỡi vì ta ...đã trao chút tình điên
để đêm về nung nấu nỗi niềm riêng
gom đốt hết...nhưng vẫn sầu thêm chút nữa,
Anh hãy trả những đêm dài...bên bếp lửa.
Ấm nụ cười khi nói với cùng nhau
Có bao giờ ta nghĩ chuyện vàng thau...
Trao anh hết những niềm đau hằng dấu kín...
Anh ra đi không thốt lời bin rịn
Không trả nhau lấy một tiếng cười khan.