Thứ Tư, 27 tháng 10, 2010

NHỮNG BỨC THƯ KHÔNG GỞI (PHẦN 2)

MIN MIN YÊU DẤU,
       
         Mới đó mà chúng ta đã xa nhau đúng một trăm ngày rồi đó anh ...Một trăm ngày chúng ta không viết cho nhau...không nói với nhau bằng cái "  TÂM  "...Anh đã ra đi không nói với em một câu từ biệt...Bỗng một chiều lệ chảy, mắt hoa...vạn vật như nhuốm một màu buồn huyễn hoặc...trên tay lái một buổi chiều đi làm về...Em chợt biết rằng ; em đã vĩnh viễn mất anh rồi...
       Cơn tỉnh thức chập chùng...em gục mình trên tay lài vào một buổi chiều tháng Hạ...cũng tại nơi này của một tháng năm nào chúng ta đã cùng nhau ghé vào đổ xăng...Anh vội vàng vào trong trả tiền và mua cho anh một bao thuốc lá...Em ngạc nhiên vô chừng vì biết anh không thường dùng những điếu thuốc này...sức khỏe anh qua từng hồi cạn kiệt, Bs. đã không cho anh dùng những thứ mà ngày xưa anh vẫn rất đam mê...
      Trong mắt anh chiều hôm ấy nhìn trong em như thầm bảo em rằng " Hãy cho anh sống trọn vẹn một ngày bên nhau...với những gì anh thích...cho anh làm một người đàn ông bên em...Một người đàn ông trọn vẹn...chỉ một lần...và duy chỉ một lần thôi...."
      Min min yêu dấu, nếu biết đó là lần cuối cùng mà anh đã nhìn em mà không thốt câu tình tự...nhưng trong mắt nhìn ta đã nói trăm vạn lần ngôn ngữ của tình yêu...Chúng ta đã cùng nhau loanh quanh trong thành phố ngập đầy gốc thông già...vi vu gió.. . ngập ước mơ của một ngày cùng nhau vui chân bước...
      Buổi chiều về...khi buổi hoàng hôn lịm mờ bên kia những con đường sau cửa nhà em, chúng ta đã một lần cùng nhau ngắm buổi hoàng hôn....môi mấp máy như muốn thốt bao câu tình tự....Em biết rồi ....anh muốn nói rằng "Anh sẽ mãi yêu em ...cho dù bóng xế chiều tà ....Em đã biết..."
    
    Min Min yêu dấu, Anh đã ra đi không nói câu từ biệt, biến em thành một tội đồ, biến em thành "Tội nhân thiên cổ "...Em đã vô tình và đã quá vô tình...Em đã không thoát ra ngoài những tầm thường của một kiếp con người, em sợ tất cả mọi thứ...sợ nhân gian, sợ trách nhiệm ...sợ sự cột ràng của thân xác, sợ phải nhận những nghiệt ngã của cuộc đời sẽ đổ xuống cuộc đời em....Khi đã yêu thì nhấn chìm bao lo toan, quên vội vàng những lý trí của trần gian...nhưng em đã bất lực vì không làm được.
       Suốt một đời em kiếm tìm một tấm chân tình ...trao nhau bằng mắt nhìn không nói, xuyên suốt tâm can, đọc hết nỗi buồn và nuốt trọn nụ cười khi chưa phát trên môi...nhưng em đã hửng hờ bỏ cuộc giữa trần gian...
      Em đã vì mình hơn là đã vì anh....khi giã biệt đưa anh về chỗ của anh...em đã chối từ ...Em đoạn đành quay lưng mà không ngoái nhìn nhận diện....trong vòng tay từ giã em  bỗng thấy tay anh run lên...môi anh mấp máy...ngôn ngữ nào muốn thốt ra bỗng nhấn chìm rồi tắt lịm...sao em lại đành đoạn quay về nhà một mình trong căn phòng quen thuộc của mình...tung chiếu, vất chăn , trở trăn, dày vò , thảm thương tội nghiệp...mà em không thể nào dắt chân mình trở lại chỗ của anh....
       Min min yêu dấu, giá như ngày đó em cứ mạnh dạn khoát áo choàng vào ...không gian và thời gian vẫn hoài vô nghĩa khi đêm về em cứ mặc đêm về....em sẽ kiếm tìm và gõ cửa phòng anh.... mạnh dạn nói với anh rằng " em cũng rất yêu anh "...thì bây giờ em không phải trở trăn suốt bao ngày...bao tháng bao năm...không cột ràng tâm tư bấn loạn ...hững tay lái mỗi chiều khi bỗng nhớ về anh...
      .Đôi mắt ấy...nụ cười buồn, thật hiền và bỗng chợt rất hiền....anh không trách gì em khi trở lại chỗ của anh... Hôm sau trên sân bay anh vẫn mỉm cười thật hiền hòa, thánh thiện...không trách hờn và cũng chỉ ôm em với vòng tay thật gọn và vẫn tắt môi cười vì ngôn ngữ biến trên môi....
         Cám ơn anh về những gì anh đã nghĩ về em, cám ơn anh về những lo lắng cho em trước khi anh nhắm mắt....nơi cõi vĩnh hằng sao anh vẫn như  nói cùng em...Hãy sống tốt  những ngày tháng còn nơi cõi nhân gian...hãy gói trọn những gì mà ta có được hôm nay...hãy nhận lấy khi còn trong tay mình nếu có...
    
     Min Min yêu dấu, Sinh nhật em ngày 4 tháng Mười...Buổi sáng đang lười biếng trên chiếu cùng chăn, lúc mơ màng em chợt nhận ra anh....tay cầm bó hoa ...bó hoa của ngày xưa tình tự, lần anh đặt chân đến thành phố này để kiếm tìm em...em đã mua tặng anh một bó hoa trước sân ga đông người tiễn đưa , chờ đón...Anh đã cầm bó hoa mà em đã trao anh ....Anh mượn lại  "trao em với mắt nhìn thay cho lời muốn nói "...
     Bó hoa trên tay em mang về trong niềm vui rạn vỡ...hoa của anh trao hay hoa của cuộc tình nào...em vẫn trang trọng cắm vào bình và để lặng nhìn thay cho lời giao cảm....những đóa Hồng Nhung mà em muốn trao anh , nay trở về với chỗ ngồi trước mặt...một điềm lành hay một chuyện không may....đôi lúc em vẫn tin vàođiềm lành hay dữ ?????
     Thời gian nào em đã đọc thấy điều này : khi hoa đã trao tay, nếu hoa trở về với người trao tặng ...sẽ muôn đời hai kẻ sẽ chia xa ...
     Min Min yêu dấu, một sáng nào em cũng nhận một bình hoa ...trang trọng, thắm tươi và ngát hương dấu ái của ngày sinh nhật em năm trước...anh gởi về em với lời chúc thật ấm nồng...em chợt bỗng vui như thuở mới lên mười...bên áo mới của những ngày Tết đến...Bình Hoa anh gởi tặng mang vào đặt trện bàn viết...con chữ ấm nồng em viết cám ơn anh ...cám ơn anh đã tặng em mấy chục cánh hoa hồng...vật quí nhất trần gian mà em có được...Đó là mảnh tình còn mà anh đã trao em.
  
      Và bây giờ cũng vào ngày này của năm xưa....Em lặng lẽ nhìn tuổi đời đi qua trong cô quạnh...các con về trong ngày mừng tuổi Mẹ, hạnh phúc vuông tròn bên cháu bên con....bỗng từ đâu ....một tình cờ nhưng lại rất thấm sâu...Anh đã đến cũng vẫn bình hoa năm trước....những bông hoa vô tình nhưng rất mượt...vẫn mượt mà và vẫn những bông hoa , xinh đẹp, mịn màng...và vẫn ngát hương....nhưng không phải của anh...
Một người đàn ông mà em chưa từng biết mặt...đã thay anh mang tặng vật của tình yêu đến tặng em....
     chút ngỡ ngàng và bỗng chút hoang mang...sao lại vẫn những bông hoa   c ủa...
 người năm xưa gởi tặng...Em không dám nhìn vào người đã thay anh,  đem món quà mà em hằng mơ ước buổi hôm nay ....Để đêm về em cũng viết câu chữ thay tiếng cám ơn....Suốt mấy ngày em sống trong ảo giác của một giấc mơ đêm...Không hò hẹn, nhưng sao trao nhau cành hoa em đang mộng tưởng...Em đã gặp lại nh rồi sao ???Hình hài và mắt nhìn rất vội...nụ cười hiền và nhân dáng anh của ngày xưa...
     
     Min min yêu dấu, Vật quí trần gian mà thượng đế đã cướp đi...là anh đó một tình yêu thấm sâu vào từng sớ da sợi thịt....Em đã điên cuồng và hụt hẫng suốt những tháng năm qua...anh chợt đến chợt đi...em chưa làm điều gì để anh vui trong thời gian mình gặp lại....Em vẫn hoài không làm nổi điều mình muốn nói, chưa làm cho anh có được chút hạnh phúc vuông tròn....anh ra đi, không một người thân, tiễn phút cuối và nói câu giã biệt...anh đã tan biến, thấm sâu...quên cuộc đời với bao câu tình tự...để lại trong em chỉ một tiếng kinh cầu  "Bình an anh nhé ...dù anh ở nơi đâu....Ta vẫn có trong nhau lời cảm thông rất thực..."
    
     Min min yêu dấu, sau nhiều đêm luận sâu về sự tình cờ em có được, em đã gặp lại người đã thay anh mang hoa tặng em ngày Sinh nhật...Em đã lặng nhìn và chợt nhận ra anh...vẫn trong em nụ cười bỗng thật hiền, tư cách ấy vẫn trong anh mà hiện thực...Phải chăng anh đã đưa bước chân ai ...bước vào ngưỡng cửa nhà em với nụ cười rạn vỡ...rất thân quen và cũng bỗng rất gần...Mùa Đông giá năm nay ...với ngập tràn nỗi đau anh bỏ lại...Em sẽ làm gì khi chỉ mỗi mình em trong căn nhà có bước chân anh ....
     Bây giờ trời đã bước sang Thu, vạn vật đang  nhấn chìm trong không gian huyễn mộng...lâng lâng hồn , chao đảo giọt nắng ban mai...Trên con đường mà em sẽ đếm bước hôm nay...nếu anh bảo rằng em đã tìm ra những gì mà em hoài mong nhận diện....Em sẽ làm gì theo ý nghĩ của riêng nhau...
     Nếu sẽ yêu và khi đã biết sẽ được yêu....Em sẽ giang tay níu giữ....Không dại khờ như em đã với anh, Cuộc nhân thế có bao mà lần mà lữa...

       Nếu       đã         duyên        nhau       thì       thắm       lại.

       Đừng       xanh         như          lá ,       bạc       như         vôi...

     ( Thơ Hồ xuân Hương)

    (V iết tặng Van Phan...cám ơn những cánh hoa anh  trao tặng )
      
     Atlanta Oct. 27th. 10

                                    Nguyên Hạ-Lê nguyễn


   


3 nhận xét:

Nặc danh nói...

Như vậy là bạn đã gặp dược người trong mộng.....trong hình ảnh của người xưa ,thật tuyệt! chúc mừng bạn! Bài viết thật cảm động & rất hay!
Mong rằng mọi sự sẽ tốt đẹp như 2 câu thơ trong đoạn kết của bài:
Nếu đã duyên nhau thì thắm lại
Đừng xanh như lá bạc như vôi!

NGUYENPHUCL

Nặc danh nói...

Đúng vậy Loan ơi, vì chẳng có duyên với nhau nên chẳng bao giờ thắm lại...trong cuộc nhân duyên....người ta phải có duyên phận mới đến với nhau được...Tui đã viết bài Hết duyên....và đã từ lâu nhìn thấy chỗ ngồi này là tốt nhất cho mình....cuộc sống đơn độc tuy cũng hơi buồn nhưng cũng có cái thi vị của nó nếu mình biết nhận ra ...còn chuyện tình cảm khó lắm L. ơi, đâu phải ta muốn mà được...bỡi cuộc đời....sao biết được nông sâu...
Nếu đã không duyên...đừng thắm lại
Cứ xanh như lá ...bạc tựa vôi...(họa thơ HXH)

Nặc danh nói...

Con đường nào ta đã chọn thì cứ gắng mà bước...hỡi em tôi...
Cuộc sống đâu phải như ta nghĩ...
cũng muộn màng và cũng thật gian nan...
Rày đêm thanh hay là trăng cạn kiệt...cũng chẳng là soi tận cõi lòng sao ???
Bến xưa