Thứ Hai, 4 tháng 10, 2010

ÔNG THẦY BÓI MÙ



Tôi đã từng nhìn thấy ông từ ngày tôi còn rất nhỏ....Trên con đường làng rợp bóng tre xanh, những ngõ ngách làng quê vào những buổi trưa hè, hình bóng bơ vơ tội nghiệp, chiếc gậy quơ ngang dò dẫm, bước chân lũn đũn, gương mặt lúc nào cũng mỉm một nụ cười.
Hình ảnh quen thuộc của ông luôn đậm nét trong tôi, với tất cả sự tò mò... đôi khi trong gia đình có người cần nhờ tới ông, người ta đứng trong nhà gọi ra :
_Ông thầy Bo...ói.....ông thầy bo.....ó oi.......
.Ông nghe tiếng gọi., tức thì dừng bước, nghiêng tai nghe ngóng...như định hướng...chiếc gậy trúc nghiêng đảo một vòng và đi theo hướng sủa của đám chó, tiếng sủa của lũ chó lắm mồm đi đến đâu...là ông dõi theo ..
.Những chiếc cổng hẹp bé tẻo vòng quanh dậu lá duối uốn khúc quanh nhà, chỉ chừa lại một lối đi nhỏ vừa cho một người lớn bước vào, những ngôi nhà ở quê tôi thời bấy giờ rất giống nhau và uốn khúc....
Tôi không hiểu vì sao, giác quan nào còn lại trong ông đã mách bảo để ông có thể định hướng cho mình một lối đi chính xác như vậy...
Khi đã yên vị trên chỗ ngồi trong cái phản gõ của một nhà nào đó... thường thì chủ nhà mời ông chén nước, ly trà, ông vểnh tai nghe ngóng, môi luôn điểm nụ cười, hai hốc mắt sâu diệu vợi .
Nghe đâu ngày ông còn trai trẻ do một tai nạn khi đi chặt tre ...vì một lý do bất cẩn nào đó, một cành tre nhọn đã đâm sâu vào mắt phải...vì chạy chữa không đúng mức, mắt bị nhiễm trùng khi múc bỏ một bên mắt, nhưng không hiểu vì sao con mắt bên trái cũng bị ảnh hưởng nên ông thành tật nguyền từ ngày ấy, lúc tuổi đời ông chỉ độ đôi mươi. và từ lúc nào ông trở thành người thầy bói chuyên nghiệp trên mọi nẻo làng quê thì không ai còn nhớ nổi...
.Ông lần tay vào túi áo trên lấy ra một nắm que, những chiếc tăm tre vàng óng, láng mượt, cây ngắn , cây dài khác nhau, được ấp ủ từng ngày trong một bọc vải thô...Ông rút ra ...so đều và yêu cầu người muốn ông bói cho một quẻ :chọn một chiếc..
.Sau khi khẽ khàng cất hết những que còn lại vào chiếc bọc vải...ông lâm râm khấn vái , những ngón tay lần những vết khắc hằn trên đoạn cây ngắn mà thân chủ mới chọn...sau khi đã biết qua ý của thân chủ muốn biết điều gì..Tình duyên, gia đạo, hay những thắc mắc mà họ muốn biết của những gì chưa xảy ra .
_ Thưa thầy thằng Hai nhà tui đi học xa nhà, sắp đến ngày thi cử, không biết nó có đậu không ????
_ Xin hỏi cậu nhà tuổi con gì ???sanh vào tháng mấy, ngày hay đêm...
_Bỡi phước nhà, nên cậu nhà được thần núi độ mạng...Quỉ phương Nam ám, nhưng nhờ ông bà ăn ở nhân đức nên mọi cái rủi xua đi, cậu nhà sẽ vinh qui bái tổ..
Xênh xang võng lọng inh trời
Vinh qui bái tổ ...cả làng ra coi..

Rằng đây chốn cũ người ơi...
Ra đi là để đặng câu sum vầy...
.ông thường kèm theo lời bàn là những câu vè hay những câu Kiều, góp nhặt tứ phương....Không biết do ông tài giỏi hay do một may mắn nào đưa đẩy, thường ông cũng hay đoán trúng, nhưng cũng có khi sai bét nhưng những thân chủ chốn quê nghèo cũng dễ dãi hoặc ông cũng thường thòng ở câu cuối như đưa ra vài lí do cản trở khác để khi gia chủ bị đoán sai có thể dựa vào đó mà biện hộ cho ông, thường thì ông không đòi hỏi giá cã...do sự thơm thảo của thân chủ...chiếc gậy trên tay, bước chân dọ dẫm, câu nói trên môi khi đi ngang qua những ngôi nhà làng quê ngày đó vẫn còn in đậm trong lòng mọi người với âm hưởng quen thuộc của ngày nào..
_..Bó ó o i không ???....
Một thời gian lâu lắm....Gia đình tôi rời làng quê, tôi không còn nhìn thấy ông...
Hình ảnh đơn điệu của người thầy bói mù ngày ấy , biết dùng những lời ăn tiếng nói của mình để mưu sinh, giúp cho những người dân nghèo quê tôi có thêm hy vọng nơi bước đường tương lai, cho những cô gái có thêm hy vọng cho những cuộc nhân duyên chưa thành hình và có chứa chan hy vọng ở ngày mai về chữ Duyên...Khi nghĩ về ông mọi người đều mỉm cười dễ dãi, khi những lần ông đoán sai ...ai biết nghĩ đều thông cảm ông với nụ cười xuề xòa ...
_ Bói ra ma...Quét nhà ra rác...nhưng họ vẫn mời ông những lần kế tiếp khi có việc cần được lật mở trước thời gian hay những bí mật mà ai cũng muốn biết trước hạn kỳ...
Tôi lại nhìn thấy hình dáng quen thuộc của ông ....tại thành phố gia đình tôi về sinh sống, bây giờ cánh áo nâu có khâu hai cái túi trước ngực ngày nào được thay bằng cái áo bốn túi màu nâu đậm, chiếc gạy dò đường, cọng thêm cái cặp táp da vàng da bò bên tay trái...không biết ông dùng chiếc cặp để làm gì và đựng vật gì để phục vụ cho bước đường sự nghiệp rộng mở của ông trong thời buổi ấy...hàng ngày ông vẫn mỉm cười trên mỗi bước chân trên con đường rải nhựa ...
Thỉnh thoảng tôi vẫn thường quan sát ông và đôi khi vài người trên con đường mời ông vào nhà đoán quẻ...những chiếc tăm tre ngày nào bây giờ hiện đại hóa bằng một cuốn sách truyện Kiều của Nguyễn Du, vì thế ông thay đổi trang phục cho thích hợp với nếp sống nơi đô thị, chiếc quần vài nâu thô nhưng đi đôi với cái áo bốn túi, cái gậy có chạm nơi đầu cán và chiếc cặp da , hai hố sâu của đôi mắt bây giờ che chắn một gọng kính đen, cọng với thân hình cao và đẫy đà hơn xưa, nhìn ông từ xa giống như một con người có hình thức bề ngoài chững chạc và trí thức...
Những con đường nơi phố thị mà ông đăt bước chân qua là những con đường cái lớn của thị xã, cứ đến chặp quá trưa là ông dừng bước chân tại một địa điểm cố định là tiệm thuốc bắc Hiệp sanh, tiệm nằm trên một góc đường vào ty cảnh sát, ông vào ngồi tại một chiếc ghế trước quầy hàng, kéo một hơi thuốc lào, uống ly nước chè với chủ tiệm, không biết họ quen biết nhau từ bao giờ nhưng coi ra thân thiết lắm.
Những người quen biết vẫn thường đến nhờ ông coi quẻ tại đây hay đến để dẫn ông về nhà họ...sau khi tỏ rõ ý định muốn nhờ ông đoán cho những điều mà họ muốn biết trước...
Một cách khoa học hơn xưa nơi chốn thôn dã...Bây giờ ông có một cái mai rùa đen bóng có điểm những điểm nhấn màu nâu...sau khi đặt tiền quẻ trên cái mai rùa, ông lần tay thu số tiền xếp lại cẩn thận cho vào túi trên cài nút cẩn thận, ông mở cặp lấy ra cuốn truyện kiều đã bị cuốn góc, rách bìa...đưa cho thân chủ mở ra một trang nào đó và đọc lấy vài ba câu trong trang sách, dựa theo đó, ông đưa ra những lời bàn và lời kết nghe rất êm tai và khoa học tâm lý vô cùng...tay nghề và lời bàn sâu sắc hơn xưa.
Có một lần tôi còn nhớ mãi...Dì tôi đang có thai đứa con thứ sáu...dì đã có năm cậu con trai liên tiếp, chúng nghịch ngợm phá phách chịu không nổi, lần này dì muốn sanh một bé gái...chỉ còn vài tuần nữa là đến ngày sinh nở, dì muốn biết trước một chút vì ngày đó chưa có máy siêu âm.... dì bảo tôi sang tiệm thuốc bắc dẫn ông sang...
Sau khi được biết thân chủ muốn biết là sẽ sinh con trai hay con gái trong lần sinh đẻ này...mọi thủ tục xong, việc cuối cùng là xếp mấy đồng tiền cho vào túi áo trên, ông đưa quyển truyện kiều cho dì tôi lật mở ...
Trang sách mở ra với đoạn tả nhân vật Từ Hải :
Râu hùm, hàm yến mài ngài
Vai năm tấc rộng...thân mười thước cao...
_Chuyến này bà sẽ sinh một cậu quí tử ...tâm lí của mọi người ai cũng muốn sanh con trai ...nên ông bàn thêm về cậu con trai sắp chào đời của dì tôi oai phong lẫm lẫm như Từ hải, nhưng ông đâu biết thân chủ là dì tôi lại muốn sinh một bé gái vì dì đã có năm cậu quí tử quậy phá như giặc trong nhà ...
Dì tôi chỉ muốn sinh thêm một đứa con gái lần này là làm kế hoạch hóa gia đình, chuẩn bị làm công tác tư tưởng cho ông dượng tôi đi "Cột ống dẫn tinh " sau khi có cô con gái út trong lần sinh đẻ này...với những thất vọng vì đứa con thứ sáu mang dáng dấp của Từ Hải ...lại thêm một thằng quí tử nữa sao ???
Ngày dì tôi lâm bồn...Kết quả ngược lại với lời thầy Bói Mù cho biết trước, nhưng lại như ý dì tôi...một cô con gái bé bỏng dễ thương chào đời như mong đợi của dì ...và hậu quả là ông dượng tôi phải đến bệnh viện làm cuộc kế hoạch hóa gia đình...và không hề có lời than oán hay trách móc ông lấy nửa lời.
Cho dù người thầy bói mù có xủ quẻ sai nhưng trong thâm tâm tôi vẫn thương mến ông, một con người đầy nghị lực, biết vươn lên trong cuộc đời...ông đã tự mình cứu lấy mình, đem đầu môi chóp lưỡi và những nhận biết, cùng chút tâm lý của cuộc đời làm cứu cánh cho cuộc đời mình, với tấm thân tàn tật, mất đi đôi mắt, vật quí nhất của một kiếp người, với những mảnh đời khác, họ không vượt qua được số phận, sống trong sự tăm tối của cuộc đời, hay họ chỉ sống vất vưởng hay làm người hành khất với cuộc đời u tối, ngửa tay xin những sự bố thí của tha nhân....
Vào buổi xế trưa, ông thường vào chỗ gian hàng bánh trái của Mẹ tôi, kêu mấy chén bánh bèo, hoặc một cuốn bánh xèo và ly trà đá...Ông lần tay vào túi áo trên moi hết những đồng tiền mới kiếm được...xếp gọn ghẽ theo từng loại, tinh vi và chuẩn xác, không hề sai lẫn giữa các tờ giấy bạc.
Ông lấy sẵn số tiền cho bữa ăn, đặt trước mặt và chậm rãi ăn, nhai gọn gàng và nho nhã, cử chỉ của một con người tự mãn...Ông đã tự mình nâng cao giá trị cho mình với một giá trị cao , tiêu những đồng tiền kiếm được do công sức của chính ông, ánh sáng cuộc đời ông chính là sự chính trực và lòng dũng cảm vượt khó và sự sáng tạo của tâm linh ông.
Bây giờ sau bao nhiêu năm trường xa xứ đôi khi nhớ lại những hình ảnh thân thương quen thuộc nơi quê nhà ...hình ảnh người thầy bói mù với cây gậy và nụ cười luôn trên môi, trán ngẩng cao trên lối đi quen thuộc, hình ảnh oai hùng của ông luôn là một điểm nhấn đáng lưu tâm khi mỗi lần tôi múốn buông tay thả trôi cuộc đời mình cho phần số...
Không biết bây giờ nơi thành phố cũ của tôi, trên những con đường rải nhựa thênh thang...Ông thầy bói mù có còn mạnh giỏi để mỉm nụ cười hiền hòa trên môi mỗi ngày..
.Ngày nào trở lại quê nhà , tôi sẽ tìm ông và biết đâu khi gặp tôi ,ông lại cho tôi những lời xủ quẻ đầy lý trí mà ông góp nhặt trong thi ca ..



Atlanta Oct.4th 10
Nguyên Hạ- Lê nguyễn

2 nhận xét:

Nặc danh nói...

Bai viết rất sinh động! không ngờ nhờ hình ảnh dũng cảm vượt khó của ông thầy bói mù đã giúp cho bạn vượt qua những khó khăn trong cuộc đời...nơi xứ lạ quê người!Hay lắm!

Nặc danh nói...

Trong các bài viết của bạn luôn đưa những nhân vật nghèo khổ, tai ương, khốn cực...và tất cả là những tấm gương phẳng ...vì thế những bài tạp ghi của bạn đều mang tính triết học, thật sâu sắc...
( Đức sơn )