Chủ Nhật, 14 tháng 11, 2010

CHUYỆN TÌNH HOA NGOC LAN

  Ngày gia đình Lan dọn về căn nhà này thì Lan đã thấy cây này đã có ở đó, những vòng kẽm gai, những ống lon rỉ sét, những túm giấy ni lông quằn quện, khuất lấp cã lên cành, che chắn lên các cành cây, mỗi lần má quét dọn lại quăng vào đó một mớ những vật dư thừa cần vứt bỏ
   Cây vẫn nằm đó buồn phiền câm nín, cho đến một ngày , như những ngày qua, phụ với Mẹ phơi phóng những dãy phên phủ đầy những chiếc bánh tráng dưới nắng ban mai, bữa nay hàng nhiều vì Mẹ có thêm mối chợ, thu vén thêm một góc sân sau chím khuất bỡi những vật thãi lâu ngày, những chiếc lá xanh bóng mượt, hiện ra trong nắng ban mai, một búp, hai búp, xanh mướt, mịn màng như ngón tay búp măn của nàng thiếu nữ đang xuân
    Ngày qua ngày những cành lá vẫn xanh mướt, vươn  vai cùng bóng nắng chia chút nắng vàng với lũ bướm vờn quanh khi mỗi lần đứa con gái tuổi mười ba ra sân sau giúp Mẹ. thoảng chút hương thơm dìu dịu, như e ấp như mời gọi, những lon nước mát mỗi ngày những nụ hoa mới tinh mỗi ngày lan hái cuộn vào tà áo , trên bàn học mỗi lúc đi về.và đem vào lớp học tặng bạn bè
   Mỗi ngày nhìn Mẹ hái một búp hoa cài vào búi tóc, hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng sau nhà làm quấn quít bước chân đứa con gái chợt bước vào tuổi mộng mơ, khi những bạn bè cùng trang lứa chỉ biết đùa giỡn , đuổi bắt nhau trên bãi cát biển khi mỗi chiều tan học, chia nhau những quà bánh,  thêm  mượt mà cho những ngày vô tư trên trang giấy học trò trắng tinh , ép tặng nhau những cánh Phượng hồng trong trang sách , thì lan lại từng ngày lặng nhìn những bông hoa trắng đục mượt mà sau góc sân nhà .lặng thắm và sẻ chia.
    Sau mỗi buồi đi về cánh hoa óng mượt tỏa hương thơm dịu mát ẩn hiện trên vạt áo buổi sáng lúc đến trường và khi đêm về bên trang vở học trò...hương Ngọc lan đã thấm đẫm lan nhẹ vào hồn và vướng vít cả thời thiếu nữ của một tâm hồn nhỏ bé của đứa con gái tuổi mười lăm.
     Hoa ngọc lan vẫn lớn dần theo tháng năm không chờ không đợi, vẫn mượt mà và ngày một ngát hương, vẫn bên bóng hình người con gái lặng thầm ngồi nhìn thẫn thờ từng cánh bung dài theo ngón tay của nàng thiếu nữ, lan tỏa vào căn phòng nhỏ , làm mát dịu không gian khi buổi trưa về dưới mái tôn trong căn phòng hâm hấp nóng với hương thơm mà không dễ lãng quên, làm dịu mát chút nắng hanh vàng trong những buổi chiều tàn, hoa vẫn là lễ vật bây giờ trên bàn thờ  Phật của Mẹ, là quà tặng bạn bè khi đến lớp mỗi sáng mỗi chiều.
     Thời gian của cuộc đời thiếu nữ được kết thúc bằng một đám cưới , có phải là tình yêu, cũng giấy bút, cũng thơ tình cũng thư xanh đẫm màu nhưng nhớ
       Thõa mãn sự mong chờ của bậc làm cha mẹ, giã từ thơ ngây, giã từ giấy bút, giã từ những trang thơ...Những mảnh thư tình của những chàng trai cùng trang lứa gởi trao , chỉ cất giữ mà không mấy lần lật mở, ép chung nhau  với những cánh Ngọc lan, màu úa vàng ướp vào trang thơ , những thư tình của một thời con gái được đốt sạch, biến thành tro than dưới gốc Ngọc Lan. cây hoa lớn dần cho đến ngày chủ nhân chạm gót xe hoa cũng vượt quá đầu người, cành lan tỏa và ngập đầy  tiếc nhớ...
      Người con gái tên Lan chủ nhân của cây Ngọc lan bên cuối sân nhà Mẹ, lần cuối cùng giã từ bóng mát tươi vui của cuộc đời thiếu nữ, trèo lên  thân cây hoa mà bao năm trường cô gìn giữ nâng niu như báu vật trần gian mà thượng  đế ân cần  trao cô từ những ngày mới đến.
      Nâng niu ngắt từng bông hoa xanh mướt, hương thơm thoảng nhẹ gió heo may của .những giấc mơ đẹp, những ân cần quấn quít của hương nhẹ thoáng buồn.... ngày mai ta đã lìa xa, xa Mẹ, xa hoa, xa bạn bè , chị em và xa cả hương hoa....mà người chồng của  Lan lại không bao giờ thích mùi hương hoa Ngoc lan hay bất cứ giống Hoa nào mà người vợ mình yêu thích...Anh chỉ ngấm ngầm không thương tiếc các loài hoa.
       Những lần anh ghé thăm. thấy mấy cánh hoa còn cắm trên bàn người yêu bé nhỏ, anh đã dang tay ngắt bỏ, vứt điên cuồng vào sọt rác cuối phòng, hay những lần nhìn Lan ngồi thẫn thờ bên gốc Ngọc lan, anh đã không vừa lòng và trách lan sao quá mộng mơ, mùi hương ấy làm anh nhức đầu, nhức óc....và không muốn nhìn thấy những bông hoa mịn màng ấy trong bất cứ chỗ nào trong  ngóc ngách cuộc đời anh.
       Cô gái yêu hoa Ngoc lan chủ nhân của vật quí trời cho ngắt vội vàng hơn chục đóa hoa...kết vòng tròn với nhau và muốn làm chùm hoa kết trên tóc mình trong ngày cưới...một ý tưởng thành hình và cô gái đã soi trong gương thấy mình như một nàng tiên thoát tục, lâng lâng  mùi hoa dấu yêu xưa cũ, chân liêu xiêu trong áo cưới trắng tinh, ngày mai cô sẽ là cô dâu nhỏ thật mĩ miều...sung sướng quá với ý tưởng tạo cho mình một chút vấn vương và lời giã biệt những nụ hoa vàng tình tự.
       Vòng hoa cưới treo trên áo cưới của ngày mai, Lan vui sướng trên sân nhà Mẹ...Anh đã đến và vô tình hay cố ý,  hất tung , ngắt  sạch những bông hoa vô tội, những bông hoa kết nỗi niềm của cô gái sắp lìa xa kỷ niệm của thời con gái...
       Những cánh hoa và những cánh hoa , tan nát, mụn mằn và gãy vụn dưới tay ai...và cũng đã vận vào lòng nhau một hố sâu cùng tận,
      Không chút xót thương, không cả chút lòng tự trọng, dùa phá bao công trình và vô tình bóp nát trái tim của cô gái sắp cùng anh se tơ kết tóc.
      Những ùa vỡ của những giọt lệ sầu cất dấu tự bao lâu, có phải là tình yêu mà họ đến với nhau???
Chỉ một chút ý thích của vợ mình trong ngày phối ngẫu...chỉ một chút thôi sao anh nỡ đan tâm xé nát trái tim hồng...rạn vỡ tâm tư, buốt nhói cõi lòng...chân dìu bước mà nghe lòng nhói đau vạn dặm...
      Bưổi chiều ngày hôm ấy..
      
     .Bên gốc Ngọc lan

 Môi đắng, mắt cay, lệ sầu rơi rất vội mới biết rằng ; người đàn ông ...một nửa của mình ...chính không phải là nửa của mình...muộn màng, không còn phương cứu chữa, nếu vì nhau chỉ cần anh cho em một nửa, nửa của anh không làm và nửa của em trao, sẽ bớt xuống....một chút thôi cho tròn câu phải đạo.

     Muộn màng

    Hoa Ngọc Lan

    Một mãng của linh hồn tôi

Lan đã dùng dao khắc tên mình lên gốc hoa xưa,  những mũi dao sắc mạnh cắt đứt thịt da của gốc Ngọc Lan như cắt nát tâm can, chào từ biệt một bạn lòng của một thời con gái, giã từ nhau  từ giây phút ấy...
     Ngày trở về nhà Mẹ ....Ôi sao bông lá bỗng úa tàn, những cánh hoa vàng xanh tủm tỉm, buông tay , rụng lá, tiêu điều ngã gục...hoa đi rồi sao chẳng giã từ nhau....giọt nước nào rơi xuống buổi chiều nay, như khóc cho cây Ngọc lan qua bao tháng năm dài ấp ủ.
     Lá gió liêu xiêu, thoảng mùi hương thức ngủ. bóng đỗ chiều nay Hoa cũng xót thương ai

     Ngọc      Lan      bỗng      chốc      úa        tàn

     Hoa       rơi         từng       cánh      muộn      màng      duyên    phai

     Hoa       xưa       sao        bỗng         nát           nhàu

     Hương         phai        gió         giạt      tìm       đâu       bây     giờ


     Atlanta nov.13rd 10

                                  Nguyên hạ-Lê nguyễn



3 nhận xét:

Nặc danh nói...

Bài viết buồn quá!vì cái người đàn ông ấy!sao nỡ đan tay mà vất bỏ những bông hoa ngọc Lan một cách vô cớ vậy? trong khi người thương của mình rất yêu quí từng bông hoa ấy! thật là phũ phàng! dù không thích vẫn phải tôn trọng ý thích của vợ mình một chút chứ!hai tính cách như thế làm sao mà sống trọn đời được! thật đáng tiếc!

Trankimloan

Nguyên Hạ - Lê Nguyễn nói...

Trong các loài hoa thì mình th1ch nhất là hoa Ngoc lan, bao nhiêu năm nay cứ tưởng là xứ sở này o nuôi dưỡng được giống hoa này, khi sang chỗ trang chơi, thấy mấy chậu đẹp quá, mê mẩn lòng như sống lại tuổi 15, mang về một chậu to, bây giờ là bắt đầu lạng giá, mỗi ngày phải hì hục khiêng ra khiêng vào, nhưng khi nghe hương thơm gợi nhớ ...mình l5i vui và tiếp tục khiêng vào rồi lại khiêng ra ...vài năm nũa em tôi lớn đại...không biết làm sao khi buổi đông về ...
cám ơn sự sẻ chia của Kim Loan
NHLN.

Nặc danh nói...

nhln. ơi đôc bài này của bạn thấy thương bạn mỡi ngày phải "khiêng ra rồi lại khiêng vào" bạn có cần mướn người"Khiêng vào rồi lại khiêng ra "tôi rất yêu hoa ngọc lan
Nhưng nếu nàng yêu
Tôi cũng về yêu hoa ấy
Cũng yêu luôn cái chậu của nàng
Mỗi ngày tưới nước bón phân
Không cho hoa chết
Giờ sao đây hở nàng ????
Đức Sơn