Thứ Bảy, 13 tháng 8, 2011

MẸ ... LÀ NGỌN NẾN


                (Kính dâng lên hương hồn Mẹ tôi, trong ngày lễ Vu Lan)


     Chiều nay trên đường trở về nhà, lặng thầm bên tay lái, nỗi buồn và sự trống vắng chợt ùa về, đang thả trôi dòng tư tưởng giữa những chữ "Nhục, Vinh, Từ bi, Hỉ xả"...Chính là những lời Mẹ thường dạy con ngày xưa, những ngày còn có mẹ.

     Cái nhục trong cuộc đời mà con phải hứng chịu : thì hãy lấy đó mà vươn lên trong cuộc đời, nhưng đừng bao giờ tự chuốc cái nhục vì đó là sự hèn mọn của con người...Còn niềm vinh quang chỉ lấy đó làm niềm vui để tiến lên với người mà không nên lấy đó làm niềm kiêu hãnh.

     Từ bi, hỉ xả là cái đức hạnh và là cái tâm mà ta phải tự có để sống đẹp với đời, không vì sự yếu hèn của tha nhân mà vướng vào chỗ sân si, làm nặng gánh cho cuộc đời con, con hãy nhớ.

    Mẹ ơi, chiều nay bỗng chợt nhớ về những lời Mẹ dặn trong trăm ngàn lời bảo ban của Mẹ cho con....
Hai mắt bỗng cay sè, mặn môi...lạnh cõi lòng , thương nhớ Mẹ vô cùng, nỗi buồn này sao nói hết.

    Mẹ ơi, hôm nay  là ngày lễ VU LAN , Mùa báo hiếu cho những ai còn có Mẹ, con ao ước thời gian này con vẫn còn có Mẹ, con sẽ chạy ào về nhà , ôm mẹ vào lòng, khóc thật to, thật lâu, tuôn tràn hết những ẩn ức trong tâm hồn...và sau khi hết cơn ẩn ức, con sẽ nói với Mẹ rằng :

                    Mẹ ơi, con yêu Mẹ vô cùng.

                    Mẹ ơi ,con thương mẹ lắm

                    Mẹ ơi, con yêu mẹ vô biên.

    Con vẫn thường viết thật nhiều cho tha nhân dày đặc những con chữ, con vẫn thường làm chán vạn những bài thơ tình ngút cháy yêu thương...Nhưng mấy khi con làm thơ tặng mẹ, mấy khi con viết hết tâm tư cho mẹ của con..
     
      Mẹ ơi,
               Ngày tháng qua
              Con chỉ  làm thơ tình dấu ái
              Mà quên viết thơ tặng mẹ...

              Tay viết vội đôi dòng gởi mẹ
              Nói lời yêu...Mẹ đã không còn
              Khi cánh hoa trắng cài ve áo
              Có nghĩa gì đâu
              Mùa báo hiếu... với tạ ơn

      Mẹ ơi, hàng đêm một mình trong căn phòng  vắng lặng, con vẫn thắp trước mặt một ngọn nến,
ngày xưa con vẫn thường ví mẹ như ngọn nến cháy trong con, ngọn nến chỉ tỏa sáng cho con, lung linh huyền ảo, ấm áp thâm tình, xóa tan nỗi buồn và giàn trãi tâm tư bên bập bùng hư ảo, giây phút này con bộc lộ hết tâm tư, than thở những thăng trầm vinh nhục cùng mẹ, chỉ những phút giây bên ngọn nến cùng mẹ, khoảnh khắc thiêng liêng tĩnh lặng ấy con đã nhìn thấy mẹ trong con.

     Sự ấm áp lan tỏa từ ánh nến, nồng ấm như tình mẹ cho con, hương nồng từ chút hương lan tỏa như hương thơm dấu ái của mẹ ngày nào.

     Thời gian này nếu bên con có vài cành hoa hồng dâng mẹ, thì hạnh phúc biết bao...

     Con chạy ra vườn hái mấy bông hoa hồng còn ướt hơi sương, những bông hoa màu đỏ, màu vàng và màu hồng pha lẫn, con không thích bông hoa hồng mang màu trắng, biểu thị cho sự chia xa...

     Con muốn mẹ vẫn sống mãi trong con muôn thuở, con muốn sánh vai cùng những người may mắn còn có Mẹ, để vui vầy bên cạnh mẹ trong ngày lễ Vu Lan, mùa báo hiếu, ngày Tết Trung Nguyên của dân tộc .mình.

      Ngày vui của những đứa con còn có mẹ được tặng đóa hoa tươi màu và hoa trắng tinh khôi ban tặng người bất hạnh vì mẹ đã không còn. Và con là một trong những con người bất hạnh ấy trong buổi sáng hôm nay.

        Ngày lễ Vu Lan
        Mọi người cài đóa hồng đỏ rực
        Chợt bàng hoàng
        Ve áo con... hoa bỗng trắng tinh
         Hoa đổi màu vì con mất mẹ
         Mẹ đã đi rồi...
         Ngày hụt...năm tháng hóa chơi vơi

     Mẹ ơi, lặn hụp trong cuộc sống xứ người với bao nỗi trầm luân, gian truân khổ lụy, nếu không lấy điều mẹ dạy để đối đãi với tha nhân, không lấy cái tâm và xa lánh sân si...con đã bao lần gục ngã trước bao trận phong ba , bao gian dối cuộc đời mà tha nhân muốn nhấn chìm con thuyền nhỏ giữa dòng đời xuôi ngược..
  
    Mẹ của con chỉ biết mấy chữ vở lòng, mấy con số và mấy bài tính nhẩm...nhưng suốt một kiếp người mẹ cũng mạnh mẽ hiên ngang nuôi sống các con mình, cho con biết đọc thông viết thạo, cho con bao lời bảo ban đúng mực, những lời mẹ dặn con vẫn thấy như một chân lý sống của cuộc đời, soi đường cho con bước, cho dù ánh sáng ấy chỉ phát ra từ một ngọn nến, cũng đủ chỉ đường con đi trong cõi vô thường ấm áp tình thương.

    Mẹ ơi, trong đói khổ, trong nghèo nàn , túng cực...Mẹ cũng đã nuôi nấng cho chúng con nên người hữu dụng với hai bàn tay chai sần và tấm lòng biển cả... nhịn ăn, nhịn mặc, quên hết thân mình, lo lắng cho các con no đầy mạnh mẽ bước vào đời.

     Những công ơn trời biển ấy con đã nhìn thấy và vô cùng biết ơn và ngưỡng mộ, chuyện ngày xưa luôn sống mãi trong con, chỉ tiếc rằng khi mẹ bên con, con chưa nói được những lời mà con muốn nói...

     Chỉ bây giờ...cô độc giữa xứ người, từng đêm lặng thầm thắp cho con ngọn nến, ngọn nến biểu trưng cho sự ấm áp của tấm lòng của mẹ vẫn mãi bên con...

     Ngày xưa khi còn ờ quê nhà, khi con còn có mẹ, dẫu ở thật xa...khi mỗi lần làm kẻ chợ, con vẫn tìm mua những mét vải thâm đen, những mét vải hoa màu nhã nhặn, vuông vải đen cho mẹ may quần, vuông vải này cắt cho mẹ cái áo  cánh đơn sơ...

     Những kỷ niệm ấy luôn làm mờ mắt mẹ , ướt sũng mắt con khi nhìn mẹ miệng cười móm mém...tay xếp hoài vuông vải  mãi không vuông.

     Bây giờ  lạc lõng giữa xứ người ...mỗi khi một mình làm kẻ chợ , con chỉ tìm mua những cây nến thật xinh, ngửi hương thơm thật nhẹ, thật mỏng manh, đem xếp giữa bộn bề giấy viết, để đêm về thắp sáng những ưu tư.

     Rồi từng đêm đốt lên bên bản thảo, soi ấm lòng con cùng tiếng thở lời than.

     Con đã mất mẹ rồi, thế gian này không có nghĩa, không còn tình cho con nữa mẹ ơi.

     Những ai còn có mẹ
     Như hoa nở giữa ban mai
     Như dòng sông mãi luân lưu
    
     Con còn mẹ
     Áo đủ đầy giữa mùa Đông tuyết
     Tình của mẹ
     Như nắng ấm giữa mùa Xuân
     Con vẫn biết
     Mẹ trong con như thời gian còn mãi...

     Mất mẹ rồi
     Như hoa trắng giữa  cuồng phong.
     Mẹ ơi mẹ

      Nơi chốn yên bình...Xin mẹ hãy:
      Chớ bận lòng cho  cõi nhân gian:
      Yêu thương cũng chỉ là cửa ngõ
      Cho thuyền tình vượt sóng ra khơi
      Giữa biển rộng trời cao sóng cả
      Thuyền nan trôi về bến sông xưa

      Mẹ ơi mẹ,

      Thân con vẫn muôn đời hạt bụi
      Cõi vô thường...tan biến nhẹ tênh
      Ngọn nến ấm từng đêm thắp sáng
      Bóng mẹ về ru giấc cô miên.
   
      Mẹ ơi mẹ...

    Mùa Vu Lan 2011
    Atlanta August 13rd 11

        Nguyên Hạ_Lê Nguyễn

Không có nhận xét nào: