Chủ Nhật, 11 tháng 12, 2011

MÙA ĐÔNG CỦA TÔI



     Những ngày giữa tháng 12 luôn là thời gian tất bật và rộn rã nhấy trong năm...Đường phố được tô điểm bằng hai màu xanh đỏ, màu xanh của lá thông và màu đỏ thắm của những chiếc nơ đỏ màu  ấm áp, những cửa hiệu chớp nháy đèn xanh đỏ, màu vàng vương giả và màu xanh dịu của sự luyến thương...

     Tiếng nhạc réo rắt chập chùng phát ra từ các cửa hiệu làm nức lòng người đi mua sắm, những món quà được gói kín, trang trọng và xinh xắn bên những cây thông xanh tỏa hương thơm của lá, đã được chưng bày trong phòng khách của tất cả mọi gia đình, không khí ấm áp thiêng liêng của mùa đoàn tụ.

     Buổi sáng Chủ nhật , một mình bên ly cà phê nóng, một chút hương thơm cho ấm lòng, phả hơi ấm cho quên chuyện bận bịu của sáu ngày mệt nhoài bên công việc, khoát thêm mình tấm áo tôi bước ra vườn sau, những chiếc lá khô rơi vãi trên sân cỏ úa cuống quít nhau vội vã cuốn xô của những cơn gió sang mùa, những chiếc lá vàng lá đỏ rơi rụng từ những ngày qua bây giờ đã biến thành màu nâu sẫm...

     Tội nghiệp thay cho những chiếc lá khô, người ta thường tiếc thương cho những cánh hoa tàn....Nhưng sao trong tôi vẫn muôn đời thương cho xác lá...có lẽ vì những chiếc lá xanh hiện hữu quanh tôi mỗi ngày nhiều hơn những bông hoa, tôi yêu màu xanh của đất trời, màu của biển, màu của gợi nhớ quê nhà và màu lá xanh của quê hương tôi, của nơi tôi đang sống, tuy màu lá xanh của quê tôi không tươi màu đậm nét như màu lá hoa ở nơi này, nhưng trong tâm tư tôi vẫn nhớ như in những sắc màu nơi quê cũ khi mỗi lần nhìn màu sắc ở đây, tôi lại nhủ lòng" màu sắc của quê mình vẫn đẹp hơn..."nhớ quắt quay thành phố Quy nhơn của những ngày tháng cũ xa mờ nhưng không phai trong tâm tư của người xa xứ.

      Trở vào nhà ...âm thanh của bài hát nào thật xa vắng...
   
Anh mong chờ mùa Thu
Tà áo xanh nào về trong giấc mơ
Màu áo xanh là màu anh trót yêu
người mơ không đến bao giờ...

( Thu Quyến rũ >>>của Đoàn Chuẩn và Từ Linh)

Với bao tà áo xanh-đây mùa Thu
Hoa lá tàn-hàng cây đứng hững hờ
Lá vàng từng cánh-rơi từng cánh
Rơi xuống âm thầm trên đất xưa...

(Gởi gió cho mây ngàn>>>ĐC và TL.)

Em còn nhớ - anh nói rằng
Khi nào em đến với anh
Xin đừng quên chiếc áo xanh
Em ơi, có ai ngờ đâu rằng :....

( Tà áo xanh>>>Đ C và TL.)

       Những bài hát xưa cũ một thời tôi yêu thích và nghe mãi trong bao tháng năm mà chưa chán ,gợi nhớ về những ngày tháng cũ thành phố xưa....Thành phố Quy nhơn của hơn bốn thập niên đã xa mờ...từ lúc mới chập chững yêu mê những âm thanh trầm ấm và tìm mua những bài hát in trên những bìa nhạc của các nhạc sĩ thời bấy giờ cho đến khi tìm mua những tape nhạc cho vào chiếc máy cũ xì nhai đi nhai lại...cho đến khi có dịp được vào quán cà phê nghe những âm thanh ấm áp trong những máy móc được lựa chọn kỹ càng hơn, hay tình cờ nghe bất chợt từ một ngõ nghách nào trong cuộc đời, vẫn thấy hay và đắm đuối lặng thầm nuốt trọn vào tâm tư những giai điệu mượt mà, những lời thơ ngọt ngào trau chuốt...ôi những âm thanh và tiếng ca lời hát của ca sĩ Hà Thanh sao mà ấm áp trong lòng người quá đỗi.


        Ngoài khung cửa kiếng bây giờ đang phay pháy những bông Tuyết đầu mùa đang thả những bông tuyết dài mỏng manh xuống cây cỏ, phủ che những chiếc lá vàng nâu đang nằm chờ tuyết pha cho màu áo mới, tuy lạnh lẽo nhưng thật quyến rũ diệu kỳ...Màu nâu của lá khô được phủ che bắng màu trắng bạch , loang loáng những sợi dài sợi vắn của tuyết rơi đều...cảnh đẹp như trong mơ...Ôi mùa đông và những sợi tuyết rơi như tơ vương tràn lối mộng...

        Ngày mai sẽ là một ngày đầu tuần đầy vất vả vì phải dọn Tuyết trên mui xe, và những con đường trơn ướt khi bánh xe qua, tôi sẽ phải thật cẩn thận, mở to mắt để tránh những "Black ice" vương lại trên mặt đường ...Tôi lại muốn ra đường ...qua kiếng xe ngắm nhìn những bông tuyết lông ngỗng chầm chậm bay trong tiết Đông lạnh giá khởi đầu cho mùa đông của tôi.

        Sáng Chủ nhật-
        Ngắm nhìn bông tuyết đổ
        Trời thấp chùng-mờ mịt giăng giăng
        Thong dong bước vào phố thị
         Con đường tràn ngập tuyết di

        Trưa nay
        Nắng vàng đến chậm
        Trời trao gởi gió heo may
         Bàn tay lạnh căm buốt giá
         Lặng thầm điệp khúc sang Đông

         Chiều về
         Hoàng hôn đến vội
         Tiếc thầm giọt nắng cuối ngày
          Muốn gom mây trời kẽ bạc
          Chờ mong cánh hạc mỏi mòn

          Đêm về
          Viết câu thơ ấm
          Ngẫm mình như bóng trăng rơi
          Mây giăng mịt mùng lối ngõ
          Bàn tay lạnh giá  ơi hời.

         Đêm Đông
         Lại về ... ai hỡi
         Đôi mình sao mãi chơi vơi
         Bếp hồng nghe bài ca lại
         Bàn tay nắm chặt bàn tay.


Atlanta Dec. 11th 11

       Nguyên Hạ_Lê Nguyễn



 

    

Không có nhận xét nào: