Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

MÂY TRÔI



         Hây hây chút gió se se lạnh...hình như dáng thu đã hiện diện đâu đây, mặt trời lên rất chậm, hình như muốn ấp yêu chút hơi thu thoang thoảng, gió hắt hiu diệu kỳ trong màu nắng sớm mai nhàn nhạt.

         Mơ màng đưa mắt lên mảng trời trong xanh diệu vợi vào một buổi chiều cuối tuần trên một chuyến bay dài qua mấy giờ chờ đợi...mơ sao được bắt gặp một cánh diều lãng đãng của một không gian mịt mùng giữa một góc trời mờ nhạt những cuộn mây bềnh bồng trôi.

        Bên trong khung cửa nhỏ bên hông cánh máy bay cách xa không gian ngoài kia hương thu với nhũng cơn gió nhẹ...Những người hành khách chung một con tàu hững hờ và muôn trùng xa lạ, những thân xác to đùng, gói ghém trong những chỗ ngồi chật hẹp, tĩnh lặng và thờ ơ...

       Mắt lim dim trở về những giấc mơ xa mờ của bao tháng năm quá vãng...những chuyến táu xuôi nam ngày ấy...vẫn chật chội cố hữu, vẫn ồn ào muôn thuở, tiếng cãi cọ và hơi người ngột ngạt, mọi sinh hoạt thật huyên náo và rộn rã, lời mời chào mua bán, lời tru tréo vang rân...một bức tranh muôn màu điểm tô cho đời sống tranh giành chật hẹp...qua rồi những tháng năm chạy chợ, qua rồi những túng cực triền miên giành giật từng chỗ ngồi, chen nhau từng gót chân chạm đất, hai thế giới cách xa vạn dặm...những thân quen xa lìa cách biệt, chỉ còn lại gió và mây trôi là lãng đãng thân quen.
  
       Tiếng động cơ chập chùng lên cao rồi xuống thấp nhẹ tâng chen lên trên tầng mậy rồi hạ dần xuống thấp, nhẹ tênh giữa hư không...những mái nhà nhấp nhô muôn màu dưới mắt nhìn qua khung cửa hẹp, những mái nhà chi chít, những xa lộ đặc quánh những thân xe nối đuôi nhau, vòng vo như một bức tranh muôn màu, những ánh đàn sắc màu mờ nhạt...không gian bao la càng gần càng tráng lệ...
 
       Thành phố Saint Louis muôn màu vào một đêm thu tôi ghé thăm , gió đêm se se lạnh, bước chân nhanh ...như lạ như quen, đã mấy lần tôi đã bước xuống phi trường này để được gặp lại những người thân yêu sau bao chặng đường dài huyễn hoặc.

       Mãi lạc loài giữa chặng đường trần thế
       Sao đầy trời hò hẹn với đèn chao
       Một mảng đời du mục, bước chân xa
       Quay  nhìn lại...quê hương mình xa ngái.

        Giữa nhân loại...thân mình sao bé nhỏ
        Hạt cát vô tình, trôi nổi  trần gian
        Một điểm tối giữa bao la đô hội
        Vẫn chỉ mình trôi nổi ...bước lang thang

     Chỉ những khoảnh khắc một mình giữa muôn người xa lạ, những người không cùng màu da và chủng tộc, những bước chân vội vàng không chen lấn, những mắt nhìn thờ ơ lạnh lẽo...cái cảm giác trống không lạnh lẽo giữa những văn minh của nhân loại...cái cảm giác chìm sâu vào tận cùng khứu giác, đê mê bãng lãng giữa tầng mây.

        Đứa bé nhà quê bên lũy tre làng ngày ấy, mỗi ngày nghe tiếng hàng tre trở mình bên vòm lá ngẩn ngơ mơ về một ánh đèn phố thị ...thay cho bóng đèn dầu chao nghiêng lụn tắt...

        Lũy tre xanh và bờ dâm bụt trổ hoa rồi cũng còn chăng là kỷ niệm khi khói lửa ngập tràn làng quê với những đụn khói ngút trời...Thành phố nhỏ với những gót giày xô gõ nhịp...chiến tranh ập xuống quê nghèo mấp mé thành phố biển thân yêu.

       Tuổi mới lớn với đủ đầy hương hoa chưa nắm trọn, chiến tranh và máu lửa ngập tràn , loang đỏ cả quê hương, những ngôi nhà đổi chủ, những làng xóm nháo nhác khổ đau...những đói nghèo giành giật nhau từng miếng cơm manh áo...những tức tưởi lụy phiền...những trốn chạy tan hoang...

       Quê hương tôi chỉ còn lại một dòng sông cạn khô bày lên những bãi cát trắng khô cằn và những con người thảm thương tội nghiệp...

       Người ta tìm mọi cách để ra đi, người ta dắt dìu nhau tìm đường lìa xa đất mẹ, tìm kiếm một hạnh phúc, tìm kiếm một tự do cho bản thân cho gia đình cho tương lai bềnh bồng như mây trôi bão nổi...

       Đứa bé nhà quê bên lũy tre ngày ấy...mỗi ngày nghe tiếng kẽo kẹt của bờ tre...đã xuôi theo tự nhiên đưa đẩy...giờ đây vẫn nghe văng vẳng động cơ rền rĩ của máy bay, bương bả giữa những bước chân người nơi một thành phố lạ, bỗng quên mình là đứa bé nhà quê của một thời xa lắc...vẫn nhớ hoài về những ngày xa xưa ấy.

         Những tháng năm xưa...xa ...xa lắm
         Những bầy lá úa xác xơ rơi
         Những chiều mây trắng bay tha thẩn
         Rớt xuống bến sông  một mảng trời

         Bây giờ mây trắng...vẫn cứ bay
         Chẳng ghé thăm ai dẫu gọi mời
          Mây  vẫn  bay.giữa .trời xa lạ
          Chẳng gói mưa tuôn, chẳng lụy phiền

 Những áng mây trôi...hoài năm tháng
  Mình tôi lạc lõng...nhớ quê xưa.


Tháng chín 2013

     Nguyên Hạ_Lê Nguyễn
      

Không có nhận xét nào: