Thứ Hai, 9 tháng 2, 2015

GIỌT NƯỚC CUỐI NĂM



     Buổi chiều đăm đắm xuống thật nhanh, mới gấn năm giờ chiều mà đã thôi bóng nắng, những bờ cỏ úa màu xao xác lá khô, ủ rũ run rẩy theo từng cơn gió thôi thúc cuốn xô những cọng cỏ úa màu tan tác theo giọt nước đọng cuối cơn mưa.
     Cơn mưa đi qua nơi này để lại không gian một màu xám xịt vẽ lên khung trời đùng đục, ẩm ướt và nhuộm một màu buồn thao thiết...ngày qua ngày, bóng nắng nhường bước cho những trận mưa tuôn, cái lạnh của tiết Đông năm nay không làm buốt sâu da thịt, không nhức nhối sống lưng như nhũng năm qua, không cả những bông tuyết phay pháy lãng du khắp bầu trời, êm ả , không để lại thế gian một cảnh đẹp u hòai buốt giá, năm nay tuyết nhường chân cho những cơn mưa chợt đến chợt đi, tặng lại nhân gian những giọt nước mát thấm sâu vào từng làn da sớ thịt.

     Những tờ lịch cuối cùng còn sót lại, mỏng dính trên tấm carton in màu xanh đỏ của một hiệu buôn người Việt nào đó, năm qua tôi đã mang về đầu Xuân năm trước, nay đã lặng lẽ ra đi, nay được thay thế bằng một Blog lịch mới...Chỉ còn hơn một tuần lễ nữa là ngày Tết của dân tộc, mùa  Xuân đã hiện diện trên quê hương tôi và trong lòng nhớ nhung của những người xa xứ...Có lẽ giờ nay nơi xứ sở tôi đang diễn ra biết bao rộn ràng của bao bán buôn, chạy chợ, mua sắm chuẩn bị bao công đọan cho những ngày sắp tới....

     Ở nơi này...vẫn chỉ nhạt nhòa những cơn mưa, những nước trời đổ xuống thấm ướt cảnh vật, những con đường ướt nhẹp, xóai mòn tâm tư...màu đùng đục của bầu trời, những giọt nước rơi đều trên cảnh vật như nhắc nhở tâm tư vỡ toang một vùng kí ức, bôi xóa những chứng tích khắc ghi trên mỗi chặng đường nhắc ta quay nhìn lại quãng thời gian 365 ngày của một năm qua.những giọt nước vô tình loang lóang đổ dài xuống lòng đất, thấm ướt mọi sinh linh một cách vô tình, nhưng đôi khi trong cuộc sống chúng ta cũng chỉ cần một giọt nước vô tình "làm tràn ly" làm vỡ tan đi bao cuộc đời mà không sao hốt lại được, giọt nước luôn mãi vô tình mà bàn tay thì không thể hốt lại được...đó là những oan khiên giữa cuộc đời chính những giọt nước trời đã làm nhân chứng.

      Đã bao năm đi qua trong cuộc đời, nơi xứ lạ quê người, nay đã là chốn thân quen, mỗi ngày đi qua những con đường quen thuộc, những công việc thân quen, cuộc sống quay đều như vòng quay của một cỗ xe già chạy chậm, công việc nối tiếp công việc, ngày nối tiếp ngày qua...đôi lúc lặng thầm nhìn về quá khứ , một quá khứ thật xa...khuất mờ sau lũy tre xanh...lặng lẽ ra đi và trãi dài bước xa vạn dặm, đắm mình vào những kiếm tìm lặn lỗi, cuộc sống và những hệ lụy cuộc đời, những khổ đau cơ cực..Chính những nỗi đau trong cuộc đời đã biến con người thành sắt đá, lo nghĩ những điều không thực hay chỉ chực chờ lợi dụng nhau đem lợi lộc cho riêng mình...rồi hận thù vị kỷ...

    Quay nhìn lại những tháng qua ngày cũ...chỉ còn là niềm nhung nhớ vô bờ, những hình thể lờ mờ, niềm đau thương chĩu nặng , sự thống hối chĩu nặng tâm hồn...tất cả cũng chỉ còn là sự hòai niệm, những vật thể chìm sâu kí ức và những gì đã qua không thể nào quay trở lại nữa để lòng con người mong được làm lại những điều khác hơn ...Góc tâm tư nhạt nhòa im lìm và nhạt phai  theo từng giọt mưa rơi...Những gì đã qua chỉ còn lại nổi cảm nhận của tiềm thức , nó đã hòan tòan thóat khỏi tầm tay ta...Hãy ngâm mình , ngửa mặt hứng sâu những giọt nước mát của trời, hãy nhắm mắt thả lỏng tâm hồn mình để tâm tư quên hết niềm quên nỗi nhớ mà thôi đi những hận thù trần thế...ngày tháng và chính thời gian sẽ làm xóa nhòa những gì không thuộc về ta mà sống thực cho mình cùng đất trời nhân thế.

     Trong cơn mưa buồn chiều cuối năm, cũng chỉ là cảm nhận chính là những giọt nước rơi từ tâm can nhỏ xuống cuộc đời của mỗi con người, hãy mỉm cười hơn là rơi ngàn giọt nước than trách thân phận mình .Quên hết những óan hận tha nhân mà quay đầu nhìn lại chính thực trong ta đã làm gì cho tha nhân???

      Những chặng đường gian khổ đã qua chính là những bài tóan khó mà ta đã giải đựơc và tiếp tục bước tới một cách mạnh mẽ hơn.thời gian trước mặt cũng chỉ là phù du ...chặng đường dài không mấy nổi.

      Chiều nay trong cơn mưa tôi đã cố mở to đôi mắt, đôi mắt già nua của tuổi lục tuần, vẫn như chưa nhìn rõ cuộc đời mà cũng vẫn để chảy dài những giọt nước mắt khóc thương thân phận mình và nỗi xót thương cho niềm thống hối.bỡi suốt một đời vẫn nhìn không rõ, không xuyên suốt những vật trót trao ra mà không bao giờ được hồi báo, bỡi than nhân vốn vô tình.

      Đôi bàn chân bây giờ không còn bước xa được nữa, gối đã mỏi rã rời trên mười ngón chân xiêu, bây giờ đôi chân cũng chỉ để đỡ tấm thân  đứng dậy chứ thêm một lần vấp ngã thì không thể đứng lên đi tiếp nữa rồi.
Những bước chân mỗi ngày luôn đi vào chốn mê hoang không rõ đâu là bến bờ phương hướng.

     Đêm nay trong bóng tối, thử giơ hai bàn tay đong dưa trước mặt...bàn tay già nua không còn dịu mềm để chờ đợi một bàn tay  ấm và làm nên điều kỳ diệu...bàn tay bây giờ cũng không còn có thể níu giữ những cái không thuộc về mình nữa rồi, bàn tay bây giờ chỉ là để cầm đũa chén tự ăn cơm....nắm lấy những khỏang không trước mặt, hụt hẩng và yếu ớt, đôi bàn tay mỏi "không còn cưu mang nổi bất cứ một sinh linh nào"...

    Bàn tay đưa lên ngực trái...để biết con tim vẫn thoi thóp trong cái vỏ phù du là tấm thân gỗ mục, đôi lúc con tim nhói đau, vì những lo toan, vì niềm đau, óan thù vị kỷ....Con tim đã tĩnh lặng theo nhịp đập thời gian....Con tim chai cứng vì những vết thương không bao giờ khâu vá cho được lành lặn cơn đau.

    Cơn mưa cuối năm còn vương vãi ngập ngụa khắp mọi nơi, tắm mát tâm hồn, lau khô bao niềm đau, niềm thương và sự thống hối muộn màng...những giọt nước muộn màng cuối năm cũng chỉ tưới mát tâm tư, nhẹ nhàng trong giấc ngủ...cũng chưa xóa nhòa niềm đau của một năm qua.một năm ngập tràn những bi lụy, để bây giờ sẽ sống lại trong năm mới...Tôi sẽ bình thản bước chân di...không lắng nghe, không quay đầu nhìn lại mà chỉ sẽ mỉm cười chờ hứng giọt mưa tuôn.

    Những giọt nước phù du từ trời cao trút xuống xin hãy tắm mát hồn tôi trong mọi tháng năm sau.

     Cám ơn những giọt mưa cuối năm đã rửa sạch tâm tư , rũ sạch ưu tư nhân thế.


     Những ngày cuối năm Nhâm Ngọ

           Nguyên Hạ_ Lê Nguyễn

          


     

1 nhận xét:

Tiếng Sơn Ca nói...

Thật cảm động chị ạ.