Những giọt mưa đầu Thu cuối Hạ luôn tiếp nối từng ngày ...bên ngòai cánh cửa, cảnh vật đắm chìm trong màu xám đục, màu pha thêm cho sắc thu thêm quạnh quẽ, xa xa những chiếc lá phong tội tình đang run rẩy theo từng cơn gió thỏang, màu vàng đã bắt đầu nhuộm thắm những cành cây rũ rượi...Giọt mưa làm lấm lem cả cảnh vật trong vườn, len lỏi vào trái tim côi một thóang buồn day dứt.
Những con đường quen thuộc bỗng trở nên hoang vắng, những bóng người rời khỏi xe vội vàng chân bước nhanh như chạy trốn một tai ương...ai cũng sợ giọt mưa làm lấm lem nếp chải của mái tóc, vấy bẩn tấm áo khóat kỹ càng cho ngày chủ nhật khi bước vào giáo đường, rũ bỏ bên ngòai cánh cửa nhà thờ những phiền não của tuần qua, dưới chân thiên chúa là niềm vui và sự thanh khiết tâm hồn biểu hiện qua nụ cười và cái bắt tay thân ái.
Ra khỏi giáo đườngvới tâm hồn phơi phới, hạ thấp kiếng xe cho những giọt mưa phủ lạnh lên khuôn mặt, ướt lạnh một bên vai...những giọt nước rơi xuống má môi tôi, lành lạnh thấm vào vị giác mằn mặn...
Không biết cái vị mặn đầu môi mà tôi vừa nhận được là do từ giọt mưa sa hay do những giọt nước hằn cay đắng rớt rơi vào vị giác một cách vô tình mà tôi vừa cảm nhận...
Trở về nhà theo những con đường quen thuộc, bên trong cánh cửa nhìn ra khu vườn vắng lặng, lạnh lùng , êm ả nhuốm chút buồn mỏng manh... Một nụ Hồng chớm nở sáng nay ngòai cánh cửa như chúc mừng tôi: Chúc mừng Sinh nhật chủ nhân của sự đơn độc cố hữu...Không biết từ bao giờ tôi cảm nhận ra mình cũng có ngày 'sinh nhật như ai"...
Tuổi thơ xa xăm với những ngày khốn cực, mỗi ngày mong cho có chén cơm no bụng, mong cho có bát cơm đầy là may mắn và đã vắt đi cạn kiệt những sinh lực lo toan của mẹ tôi, quanh năm buôn tảo bán tần, không một ngày ngơi nghỉ, bươn chải kiếm miền ăn cho đàn con dại như một chị gà mái đang chăm đám gà con, kiếm được miếng ăn là réo gọi đàn con sẻ chia chăm chút, không một phút giây nào gà mẹ nghĩ đến thân mình, và giữ cho mình chút hương hoa nào trong cuộc sống khi đám con thơ còn nhỏ dại...có bao giờ mẹ tôi nhớ chúng tôi được sinh ra ở thời gian cơ cực nào của mẹ, những đứa bé thơ tội nghiệp nào biết "Sinh nhật là nghĩa làm sao trong bộ nhớ của chúng".
Thời gian cũng trôi nhanh, những đứa bé thơ của mẹ tôi cũng lớn dần bên gối mẹ...Nhũng đứa bé luôn nhìn cuộc sống bên ngòai cánh cửa là tất cả những dối gian của lòai người, niềm tin và hạnh phúc của mỗi con người được đổi bằng mảnh lực của đồng tiền và sự dối gian...cuộc sống là sự gian truân khổ hận.
Đứa con gái tuổi mười lăm đã biết hận đời hận người , biết nhìn đời bằng mắt nhìn của một người cùng khổ...mất niềm tin cuộc đời và sợ hãi sự khốn cực của một kiếp nghèo...đứa con gái nhìn mọi người với những nghi kỵ khôn lường ấy chính là tôi của buổi hôm xưa...
Tất cả những chàng trai xa xăm ngày ấy , dưới mắt nhìn của đứa con gái tuổi đôi mươi cũng chỉ là "Chọn tiền , ngắm của"...họ không biết thế nào là hai chữ 'tình yêu"...cho đến một ngày có một người chịu tiến đến hôn nhân với người con gái ấy mà không tính tóan so đo về gia thế là tôi gật đầu không điều kiện..
.Tình yêu có hay chăng cũng không cần và điều kiện "ắt có và đủ" cho một kiếp đời là "vượt thóat ra khỏi cảnh cơ cực để mẹ già không phải lo cho một miệng ăn, bớt đi gánh nặng phải lo toan cho một đứa con trong buổi gian truân của thời gian, những năm tháng ấy nơi quê hương tôi đang ngập tràn bom đạn, chiến tranh và khổ hận...Gian truân tiếp nối gian truân...khổ hận dày vò cuộc sống...
Tôi lại tiếp nối những ngày tháng bương ba của mẹ, lại thay mẹ làm thân cò với đám con tôi...Tôi lại là bản sao của mẹ ngày nào.
Cho đến một ngày ...gượng mình đứng dậy thảng thốt soi mình đã bạc nửa mái đầu...
Giọt mưa nào cũng buồn, giọt nước mắt nào cứ theo tôi qua bao mùa lá rụng, những giọt buồn thấm sâu vào từng thớ thịt , vào cõi tận cùng , lạnh giá tâm hồn theo từng hạt mưa tuôn...niềm tin với tha nhân, phương hướng của tình yêu không bao giờ có được trong cuộc đời tôi và trở thành bạo bệnh, một cơn bệnh trầm kha không thuốc chữa, tôi không tin vào bất cứ một ai, không quan tâm đến một lời hứa hẹn nào, nên suốt đời tôi không giữ cho mình chút hạnh phúc bé mọn nào.
Bây giờ qua mau ngưỡng cửa tuổi lục tuần ...chiều nay ngồi bên trong cánh cửa lặng thầm nuốt giọt nước mắt rơi mau..
.vậy ra hôm nay có phải là ngày "Sinh nhật của tôi chăng ???" Mẹ tôi đã sinh ra tôi ư ???hình hài này đựợc bước ra cõi trần gian này với ngút ngàn khổ hận...đã qua rồi những ngày tháng bương bả , tranh giành kiếm sống, làm thân gà mẹ đào bới miếng ăn no cho đàn con bé dại...những đứa bé con tôi, những chú gà con bé mọn của mẹ đã đủ lông đủ cánh, bương bả ra ngòai cánh cửa kiếm sống trong thế giới người ta...Còn lại bên trong cánh cửa, gà mẹ đang lặng thầm gặm nhấm nỗi u hòai của nỗi đơn lạnh cô liêu.
Ngòai cánh cửa chiều nay nhiều ngọn gió heo may, người đứng trong cánh cửa tâm hồn bỗng hóa thành cây, những cánh lá trên thân cây gặp bao trận gió mưa xác xơ tan tác....Nhưng qua bao gió mưa cây vẫn đứng đó vững vàng biết bao mùa nắng mưa xoay chuyển.
Một chiếc lá đang run rẩy trước cơn gió heo may , chiếc lá đang như sắp lìa cành, bay vào cõi hư vô, thật tội nghiệp chiếc lá vàng trước cơn gió chướng.
Ta thầm nghe gió thổi
Ta lặng lẽ nhìn mây
Mây hững hờ trôi xa
Không bao giờ trở lại...
Ta miên man hỏi mưa
Mưa đổ nhiều bóng vỡ
Ta thẩn thờ chờ trăng
Trăng lặng lẽ ngủ yên...
Bên trong cánh cửa ...tôi lặng lẽ mở từng lời chúc mừng Sinh nhật của khắp cả mọi người ...chỉ một người mà tôi mong đợi ... đã gởi lời thăm hỏi qua gió thỏang mây bay.
Atlanta Oct. 4th 2015
Nguyên Hạ_Lê Nguyễn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét