Những con đường mà tôi đã đặt bước chân đầu tiên đến trong thành phố này
...êm ả và xanh màu lá, nó không sang trọng, không đẹp như trong huyền
thoại của một bài văn tả lúc hưng phấn nhưng nó mang chút mộc mạc và êm
đềm...tôi yêu mến và đã chọn làm quê hương thứ hai của mình với lòng biết ơn đất trời đã cho gia đình tôi "cơm no áo ấm"ở đó.
Buổi sáng đầu tiên thức dậy sớm để chuẩn bị đi làm, hình
ảnh dễ thương của những đôi mắt tròn xoe, long lanh, ấm áp, nhìn tôi như
mở lời chào người bạn mới quen, bạn tôi đã leo xuống từ những cành
Thông vững chãi, giương mắt nhìn người bạn mới đến, rồi nhanh nhẹn chạy
lắc xắc quanh những bụi cây , bờ cỏ...
Những con sóc màu xám nâu , xuất hiện khắp mọi nơi, vì không ai đuổi
bắt nên trở thành dạn dĩ và gần gũi , là hình ảnh thân thương nhất mà
tôi gặp trước tiên ở vùng đất mới này, nó thường giấu mình dưới những gốc
thông mạnh mẽ, hòa vào màu xanh của lá, hòa quyện với màu trời trong veo,
Những
chân bước mỹ miều của những con Sóc nhỏ...một bức tranh mộc mạc, ít màu
sắc nhưng đầy dung dị, mượt mà , ôi sao mà thương thương quá.
Tôi nhủ thầm....Có lẽ mình sẽ chọn
thành phố này để làm quê hương thứ hai của mình chăng..
Và .tôi đã ở lại nơi này với ngót hơn hai thập kỷ đi qua
Công việc và cuộc sống đưa đẩy,
những đứa con có thêm bè bạn, những quen thuộc lối đi về, cho dù tại nơi
này không cho tôi những kỷ niệm mượt mà trong cuộc đời nhưng vì thói
quen, vì khả năng ít ỏi nên tôi cũng không rời xa nó được mặc dù cũng đã
có lần tôi muốn thay đổi cuộc sống, thay đổi môi trường khá hơn cho cuộc đời
mình ., nhưng xét cho cùng, tôi cũng đã có chút thành công tại nơi này, nên không muốn phụ rẫy nơi chốn đã đem lại đủ đầy vật chất cho đàn con...và các con tôi đã mạnh mẽ lớn lên thành người hữu dụng tại chốn này.
Trên những
con đường quen thuộc ấy, vết xe tôi đã lăn bánh bao lần suốt bao nhiêu
năm qua, từ lúc tôi nhìn cái gì cũng lạ lẫm, cái gì cũng muốn khám phá
, như một thực khách trên một chuyến tàu trên một chuyến viễn du....món
ăn nào của xứ lạ cũng muốn biết qua, nếm thử....công việc nào cũng muốn thử sức, và vùng đất này đã cho tôi chút may mắn để một mình đơn thân ra góp gió với đời.
Những thân
quen, những lưu luyến của cây cỏ, những việc làm quen thuộc đã từ từ
thấm sâu vào từng tế bào trong cơ thể mà không thể lìa xa....ở đây không
tráng lệ như những thành phố xa hoa mà tôi nhìn thấy trong phim ảnh, không
tiện nghi như California , không rộn ràng như Texas, không đẫm sương mù
như những thành phố phía Bắc Mỹ..
Đời sống bình dị, ít
đua đòi, bon chen và ở đây, những con người địa phương ,bình dân và
không kỳ thị chủng tộc như những con người sinh sống ở những nơi sang
trọng mà tôi đã từng đọc biết qua sách báo và chuyện kể.
Ngày mới đến, cũng có những
người da trắng rất đông, sau họ dọn lần về hướng Bắc, có lẽ vì sự kỳ thị
âm thầm nên họ ra đi...những người dân Việt nghèo như chúng tôi bám trụ
và sống hòa mình với người da đen và người Mễ.Sau dần một số người Việt cũng tự cho mình cao trọng cần sánh vai theo người da trắng nên cũng bán nhà dọn về hướng Bắc cho gần nếp sống văn minh của những người còn mang đậm sự "kỳ thị chủng tộc" trong máu thịt.cho dù ở đó giá nhà và thuế đất hàng năm cao gấp đôi ba lần nơi tôi sinh sống.
Thời gian như
khói sương...đến chẳng hạn kỳ và ra đi không thốt lời giã biệt...
Ngày
tôi mới đến thành phố này, tuổi thời gian còn xanh trên mái tóc, chập
choạng tuổi bốn mươi, thời gian đẹp nhất của người đàn bà,...bương chải,
lăn lộn, tìm tòi, khám phá...bằng tất cả mồ hôi , nước mắt của mấy mẹ
con, những đứa con tôi vẫn học hỏi và không đua đòi để quên nguồn mất cội, gia đình tôi vẫn biết rõ "chúng ta là ai và chúng ta từ đâu đến".
Thành phố này đã giữ chân tôi với những cột ràng không rõ
nét, những gốc thông già không biết đã từng bao nhiêu tuổi, chứng kiến
bao tháng ngày hụt hẫng của đôi tay chới với lúc thất thế đớn đau...và
những lúc mừng vui ở những lần các con tôi vui mừng báo tin vui trong cuộc
đời chúng đơm bông kết trái.
Bây giờ ngồi nhẩm tính lại những bối cảnh của cuộc
đời mình đã đi qua...Vui buồn...Hỉ ...Nộ Ái....lạc...tôi đã có hết
rồi sao...mái tóc vẫn còn xanh ngày mới đến.
Bây giờ đã điểm xen nhiều sợi bạc, mắt đã mờ dần và chuẩn bị tuổi nghỉ hưu, bóng hòang hôn đổ dài trên thân xác cô liêu..bệnh tật đến bất cứ lúc nào mà không cần báo trước, những người thân quen cũng lấp ló tuổi tôi, cũng đã đăm ba người đột ngột ra đi mà không nói cho nhau câu tạm biệt....Cuộc sống bây giờ là thế đó, đưa bàn tay lên nhẩm đếm , bạn bè cùng thời với tôi cũng đang mấp mé hàng bảy bó.
.
Hãy lấy vào những món hàng mà ta đang
phơi ngoài sân vào nhà vì hoàng hôn đã xuống....cái khoảng thời gian ít
ỏi của bóng chiều ập xuống rất nhanh ...giật mình thảng thốt...ơ hay
bóng tà dương đang mấp mé bên đèo....
Cuộc đời của mỗi con người
như một dòng sông chảy xuôi...êm ả và luân lưu. có khúc rộng, khúc nông
sâu, nhưng rồi cũng có hồi xuôi ra biển lớn, những vết hằn trên má,
trên môi cũng không xóa nhòa được vết cắt của thời gian....
Khoa học và
sự sáng tạo của con người cũng giúp chúng ta " Níu " lại một chút tháng
năm hao hụt nhưng tâm hồn và thực chất trong ta có làm xóa nhòa hết
những vết nhăn của thời gian không ????
Mỗi khi nhìn những con
sóc nhỏ chạy quanh sân vườn, tôi ao ước hòa chung vào cuộc đời vô tư
không thấy tuổi thời gian hằn lên thân thể và cuộc đời chúng...làm sao
biết đượcchúng sinh ra từ bao giờ và ra đi tự lúc nào???
Quanh
quẩn với những ưu tư về cội nguồn và sự ra đi của một con sóc và tuổi
thọ của một cây Thông...những hình ảnh thân quen và theo tôi suốt những
năm tháng đã qua trong thành phố lạ mà nay đã là thành phố của
tôi...màu lá xanh vẫn mờ nhạt trong tâm thức mỗi ngày, mỗi khi rời xa
thành phố ...
ngồi trện máy bay nhìn xuống...qua khung cửa kính của
thân bay khi thấy những rừng lá xanh đậm màu quen thuộc, màu lá của
thành phố tôi đang sống xanh đậm màu hơn những nơi khác mà máy bay đi
qua...
Thành phố Atlanta, một thành phố không sang trọng trong
mắt nhìn của mọi người, thủ phủ của người da đen, chính tại nơi này đã
vươn lên sự đấu tranh của người da đen vượt qua gông cùm của những nhà
quí tộc da trắng...đem lại sự công bằng của quyền được làm người...đôi
lúc gặp bạn bè , có người vẫn thường bảo tôi :" tại sao lại sống ở đó ?
nhiều người da đen "..tôi thầm nghĩ
Mình còn có được cái quyền ấy
sao...một con người sống từ một quốc gia nhược tiểu, trôi giạt nơi xứ
người....tha phương cầu thực...mình lại có cái quyền được kỳ thị kẻ khác
sao ta ...?
Chúng ta là ai ???bây giờ cũng có những kẻ cùng kiếp da vàng với nhau, kẻ qua lâu coi khinh người đến muộn, kẻ có chút hơn người rẻ khinh bè bạn, quên mất cội nguồn, hảnh diện vì có những đứa con thế hệ thứ hai không biết ngôn ngữ xứ mình, hả hê vì đàn con quên nguồn mất cội, tự đặt mình vào chốn cao sang, mà quên mất mình là ai???thật đáng trách thay cho những con người không đáng được làm người.
.
Nhưng thực tế ở đây tôi không nhận ra mình bị kỳ
thị chủng tộc, sự khinh rẻ của những con người nhiều tiền lắm của...Ở
đây tôi thấy mình vẫn hiên ngang trước mọi người và trong công việc giao
tiếp hàng ngày đôi lúc những người dân bản xứ lại bảo với tôi rằng :
- Mày có kỳ thị tao không ???
_Tại sao mày kỳ thị tao ???
Tôi
đã từng ôm họ vào lòng, ngỏ lời xin lỗi vì đôi khi những ngôn ngữ dị
biệt đã làm hai bên hiểu lầm nhau, những tâm hồn bình dị , mau quên và
xuề xòa, có những người da đen hiền lành dễ thương, lúc nào cũng mang
nặng nỗi buồn và mặc cảm mình là người da màu bị kỳ thị sắc tộc.
Đặc biệt là họ rất ngoan đạo, tuyệt đối với đức tin của đấng chí tôn và lãnh tụ, khi vị tổng thống người da màu đầu tiên ra ứng cử , họ tình nguyện đi vận động đêm ngày và mừng vui hớn hở ngòai sức tưởng tượng của mọi người khi ông OBAMA đắc cử....
.
Nhưng
cũng vẫn coi chừng vì cũng có nhiều tệ nạn mà ở nơi nào cũng có...chỗ
làm việc của tôi, hầu hết phục vụ cho người da đen, nhưng tôi cũng chưa
gặp những tình huống nào không giải quyết được, và đôi lúc họ còn sợ
những người da màu coi thường họ.
.
Họ có biết đâu, trong tấm
lòng của những người da màu chúng ta, sống nhờ trên đất lạ thì chúng ta
làm sao hơn được ai đâu mà nói chi những lời sang trọng ấy với ai
...
.Nhưng đó là trong tâm thức của mỗi con người, cũng có những người
trong chúng ta lại cho mình là cao trọng hơn tất cả thì đó cũng là quyền
của mỗi người...quyền của những con người thô thiển .
Đã có lần tôi chứng kiến những rẻ khinh của
một người da Trắng, khi họ mua một món hàng và khi có người da đen vào
đứng cạnh và cũng muốn mua món đó...người da trắng lặng lẽ bỏ đi.trong
khi họ đã trả tiền món đồ đó trong tiếng réo gọi của kẻ bán hàng, họ nhìn những người da màu bằng con mắt "ngó nghiêng
Những
cái quay lưng, những cái nhìn xa lánh, lạnh lẽo thiếu tình người...
Những gia đình người da trắng dọn về những vùng cao, và những căn nhà
rất đắt tiền.họ muốn cách xa những màu da khác họ.
Rồi sau đó cũng có những gia đình người Việt nhiều
tiền lắm của dọn theo họ...không biết lớp người này sẽ còn dọn đến chỗ cao sang nào hơn thế nữa... Và khi nói về nơi chốn họ sinh sống với sự hãnh diện tột cùng:
-Khu nhà tôi ở tòan người Mỹ trắng...
Chẳng biết khi được sống gần những con người ấy họ có được lợi lộc gì, hay ít lâu những người da trắng lại bỏ chạy vì phải sống gần họ.
Tôi đã từng chứng kiến những cảnh đau lòng mà chúng
ta chỉ biết âm thầm cúi mặt , bút mực nào tả hết đoạn trường của kẻ lưu
vong ...
.Ngày trước còn có những nơi có bảng cấm người da màu không được vào, ở thành phố này tôi chưa bao giờ nhìn thấy.Gia đình tôi vẫn hiên ngang bám trụ ở nơi này.với tâm niệm "đất lành chim đậu"
Mỗi ngày đứng bên trong cánh cửa nhìn
ra ngoài, cảnh vật bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông, rõ nét và êm ả , cho dù
thành phố này không nhiều những bông hoa thắm tươi diễm lệ , không có
những trung tâm giải trí to lớn, nhưng ở đây đã giúp tôi dưỡng nuôi
những đứa con tôi lớn khôn., hoàn thành mộng ước đời tôi, âu .cũng là
hạnh phúc lắm thay .
Xin cám ơn thành phố đã cưu mang tôi, thành phố
xanh màu lá , xin cám ơn quê hương thứ hai đã dưỡng nuôi năm mẹ con tôi, cám ơn thành phố có nhiều lối mòn, chập chùng , những rặng thông hùng vì , giông giống thành phố Đà Lạt mà ngày xưa tôi yêu thích nhưng thành phố này không có màu đất đỏ làm lấm gót chân. không có những gềnh thác nên thơ, nhưng khí hậu ấm hơn những vùng lân cận...vì thế màu của lá cây luôn đậm nét và không cháy khô, bỡi thế tôi đặt tên cho thành phố Atlanta là "Thành phố xanh màu lá"
Những chiếc lá...vàng sân đầy xác lá
Từng bước chân lặng lẽ...từng bước chân
Đượm chất thơ, chiều lá đổ vàng sân
Hòang hôn phủ, mình ai thơ thẩn nhặt
Atlanta ...Những ngày cuối năm
Nguyên Hạ_Lê nguyễn
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét