Thứ Ba, 6 tháng 6, 2017

CÂY PHIỀN MUỘN




        Trời tháng sáu luôn là nỗi chông chênh giữa con người và thời tiết, những buổi chiều nhạt nắng kéo về những cơn mưa bất chợt...thời tiết khi nóng khi hây hây ớn lạnh. những cây lá trong vườn thêm óng mượt, mới hôm qua mới chực chờ leo giàn, sau vài cơn mưa đã mãnh liệt vươn xa ...và chèo kéo nhau len lỏi qua từng khung giàn tranh chỗ.

        Những buổi sáng thức dậy giữa thinh không mông lung ngàn nỗi nhớ, lồng ngực như khó thở, cố ngăn vài tiếng ho khan khô khốc, trăn  trở mình qua lại , tới lui rồi nhủ lòng :

    _  Kệ cứ nằm thêm mười phút nữa, kim đồng hồ chỉ 7 giờ mà trời đã hưng hửng sáng hơn tuần qua, báo hiệu cho những ngày sắp đổi sang những ngày đẹp trời nắng gió nhất trong năm...những ngày hạ , vàng ươm cùng nắng , mưa đan xen của đất trời vạn vật....mọi người chuẩn bị những cuộc hành trình ra biển cát của nhũng ngày hè óng ả.

        Một ngày như mọi ngày, trở dậy, chặng đường dài đơn côi chùng chình quen thuộc, không vội vàng, không nhìn đồng hồ tay lần nào nữa, thời khóa biểu như đang sẵn có trong tiềm thức...tuần tự theo một trình tự nhất định, bất biến và nhuần nhuyễn như người ca sĩ già hát lại bài hát quen thuộc trong suốt chặng đường dài nhai đi nhai lại, như lảo bò già nằm nhai lại mấy miếng rơm khô khốc trong buổi hòang hôn khi xong việc đồng áng mỗi ngày.thức dậy, chuẩn bị cho mình bữa sáng, bữa trưa, pha cho mình ly càphê sáng...Lại ra vườn sau sân trước, thủ thỉ, thù thì cũng cây cỏ chim muông, hai con chó nhỏ vẫn theo sát bước chân chủ nhân khắp lối đua chen câu thăm hỏi, nũng nịu và thân mến...

        Trước khi rời khỏi nhà bao giờ  tôi cũng xách bình tưới nhỏ rưới nhẹ lên chậu cây hoa Quỳnh trước cửa, đặt sự chăm lo, thương mến lên những cánh lá xanh giòn cứng và những kẽ lá như một lời nhắn nhủ:'  "Hãy giữ lại giùm ta những lo toan , hãy cất cho ta mọi ưu phiền của ngày hôm qua, mong hôm nay là một ngày tốt đẹp"...
       Thời gian qua ...hầu như lòng không muốn giao tiếp với bất kỳ ai trong cuộc sống, những bạn bè xa gần hầu như cắt hết mọi giao tiếp, ngán ngẩm cho tình người, sự tha hóa gian trá của tha nhân...ngòai giờ làm việc tôi cũng chỉ vui cùng cây cỏ, chó mèo, chim cá...những vật thể không biết dùng "xảo ngôn" đối đãi cùng nhau, mỗi ngày đi về, đám mèo hoang ngồi trước cửa nhà đọi chủ nhân, hai con chó nhỏ hanh hao tranh giành sự vuốt ve trìu mến...Sự ấm áp không thốt ra bằng ngôn từ nhưng bằng cái vẫy đuôi, bằng âm thanh xuất phát từ tình thương mến thật ấm áp và vô hình.

***

       Suốt tám giờ đồng hồ giao tiếp với những người khách hàng thân quen đôi khi cũng lắm nỗi nhiêu khê vì công việc phục vụ cho những khách hàng khó tính, nỗi chán chường vẫn thường len lén tìm về trong tâm trí..
nhưng chưa bao giờ  nàng  thấy nhàm chán công việc mình đã chọn, công việc bé mọn giữa xứ người ta mà có thể đem lại cơm no áo ấm cho mình, có thể làm chủ lấy mình không lệ thuộc vào cấp trên hay giờ giấc, công việc cũng nhẹ nhàng không cần nhiều sức lực và bằng cấp.

       Nhưng mỗi lần chìm sâu vào tâm tưởng sự buồn chán vì công việc do tha nhân mang lại., những trở ngại vì ngôn ngữ hay những lo lắng vì công việc, đôi khi lòng cũng vương vấn chút ưu phiền.

       ..Một sáng nào... lại chợt nhớ lại bài viết về người thợ mộc trong câu chuyện mà tình cờ đã được đọc qua trang mạng:


          Mỗi ngày sau khi xong việc, với bao nỗi chán chường, mệt mỏi sau một ngày làm việc, người thợ mộc đã dùng đôi bàn tay vuốt nhẹ lên một cây nhỏ trước cửa phòng làm việc, với ý tưởng gởi gấm những phiền muộn lại cho cây xanh, khi trở về nhà với vợ con, người thợ mộc thấy nhẹ nhàng hơn với những ưu phiền gởi lại cho cây xanh nơi chỗ làm.Và từng ngày ông ta gởi mãi những phiền muộn của mình cho cây xanh giữ hộ, nỗi muộn phiền cứ vơi dần theo ngày tháng và người thợ ấy đã mất hẳn đi những ưu phiền mà thấy ngập tràn hạnh phúc và bình an trong việc làm và đời sống.

      Và từng ngày như thế, trước khi ra về Hạ cũng bắt chước cử chỉ của người ấy, cây xanh được Hạ mua về để gần lối ra vào của phòng làm việc....mỗi chiều trước khi ra về Hạ cũng đưa đôi bàn tay vuốt nhẹ lên cây xanh với tâm tình gởi gắm lại cho cây những phiền muộn của một ngày làm việc.rồi từng ngày như thế...


      Từ ngày biết gởi gắm những phiền muộn vào cho cây xanh, Hạ bỗng thích trồng nhiều cây xanh trong vườn, những cây trái được mua về, được ươm cấy trong vườn nhà nhiều hơn, mỗi sáng thức dậy Hạ bước ra vườn sau sân trước, đưa tay vuốt ve những cành lá xanh tươi, những quả xanh ươm roi hay chín mọng trên cành, gởi gắm nỗi lòng cùng cây xanh bóng mát, những ưu phiền như vợi bớt nhiều hơn là tỏ bày cùng bạn bè hay những kẻ thân quen...ở những bạn bè chỉ nhận ở họ những ganh tị, đãi bôi, khoe khoang , phỉ báng nhau và cuối cùng là mệt mỏi và chán nãn vì tình người, tình đời.

      Vì rằng trong cuộc sống chẳng ai luôn biết sẻ chia cho ai mãi hòai..mà đôi khi còn tị hiềm, ganh ghét nhau .mà thôi, thực chất chỉ có tự bản thân ta tự giải tỏa những nỗi buồn của chính ta, không ai có thể giúp ta được- ngòai chính ta.không ai có thể giúp ta đứng dậy khi ta vấp ngã mà chỉ tự ta gượng đứng dậy với đôi chân của mình mà thôi.kẻ khác cũng chỉ chóp lưỡi đầu môi, sau lưng là nỗi mừng vui vì biết ta không hạnh phúc, không may mắn như họ.

      Qua mau những tháng ngày chìm sâu trong những nỗi đau mất mát, sai lầm, gặp gỡ những người trong cảnh khốn cùng của cuộc đời...nhìn lại bản thân mình mới biết rằng mình còn hạnh phúc hơn người. những bạn bè xưa cũ khi mỗi lần gặp lại cũng chẳng mấy ai được hạnh phúc bình yên hơn ai...rồi cũng qua mau một kiếp làm người.

      Qua rồi những tháng ngày lận bận vì những cuộc tình " không nỡ buông", thóat ra những mất mát sai lầm của cuộc sống, phải chăng con người đã trở nên khôn ngoan hơn, luôn nhìn đời bằng cặp mắt cay đắng, ngờ vực với rất nhiều người xung quanh khi giao tiếp...qua rồi những đau đớn, mất mát, mới thấy thương thân mình và nổ lực đứng lên tự thân mình và những phiền muộn chỉ biết gởi gắm cho cây phiền muộn giữ dùm mỗi ngày cho vợi bớt sầu muộn đơn côi. những cây cối mà hàng ngày Hạ chăm sóc chính là những người bạn chí thiết cất giữ ưu phiền của chủ nhân mỗi sáng mỗi chiều...

***

    Qua chuyến về thăm quê nhà và chính là thăm người chị bệnh nặng thập tử nhất sinh, lặng nhìn hình ảnh của chị mình mới ngày nào vẫn mạnh mẽ tốt tươi, nay bỗng chốc biến thành kẻ vô dụng từ thân xác đến tinh thần, chị ngày nào đảm đang , nhanh nhẹn trong giao tiếp xử thế với mọi người...
   Một cơn bạo bệnh cướp mất đi mọi linh họat hơn người trong cuộc đời chị...tình thương không biết gởi sao cho vừa với những bất hạnh mà chị gánh nhận hôm nay.

     Bây giờ chị ngồi đó, một người già yếu không còn làm gì hơn là sự giúp đỡ của người khác từ bước đi cho đến việc mưu sinh.. Trong mấy chị em, chỉ có chị là nhận nhiều cực khổ nhất trong cuộc đời đã qua, chị chưa có lấy một cuộc tình đôi lứa, chưa một lần sẻ chia đắng ngọt với một người khác phái, chưa một lần có một mái gia đình riêng tư , cả cuộc đời chị cứ quẩn quanh trong căn nhà quen thuộc, mãi mê cùng công việc mưu sinh, cả thời thanh xuân chưa có lấy một lầ hò hẹn, chưa cùng ai sẻ chia đắng ngọt cuộc đời...

    Mỗi khi nghĩ về chị và quãng đời đã qua của chị...Hạ bỗng buông tiếng thở dài xót xa thương chị vô vàn, tuổi già của chị với vô vàn nỗi đau thân xác, cuộc sóng không công bình với những người chơn chất, hiền lành như chị lại nhận chịu bao thống khổ trần gian...những lời thầm thì cùng cây cỏ mỗi ngày Hạ vẫn gởi gấm cho đám cây cất giữ mỗi ngày.

   

     Cuộc sống của mỗi con người thật ngắn ngủi và không sao biết trước được ngày mai sẽ ra sao???
mỗi chúng ta đã qua rồi những ngày sống đủ, nhìn lại bản thân mình và hãy thốt lời cảm tạ, những ngày tháng chông chênh trong cuộc sống đã qua đã cho ta bao niềm thống hận, bao hận tủi cuộc đời, những đua chen giành giật...những mơ ước đầu đời cho đến ngày gần kề miệng lỗ..

      .Bây giờ đã qua rồi tuổi lục tuần, mỗi chúng ta khi bước vào thời gian của buổi hòang hôn...tất cả đã được định vị bỡi đơn vị thời gian mà tuổi lục tuần là thời gian mức đến...qua rồi những bon chen thế tục, qua rồi những tình ái giối gian...tất cả đã chìm sâu trong dĩ vãng, tất cả đã qua mau và không bao giờ nên quay đầu nhìn lại, giã biệt mọi thứ thuộc thế tục cuộc đời.

    Bây giờ mỗi ngày trước khi bước chân ra khỏi nhà , thả mình bên tay lái, những ưu phiền sầu muộn gởi lại những cây xanh sân sau, ngõ trước, nhìn ngắm lại ngôi nhà thân yêu do bàn tay mình tạo dựng, mơ ước đầu đời của một thời thanh xuân bỏ lại..

    .Hạ đã hòan thành ý nguyện , mơ ước chút bình yên cho cuộc đời mình có được.cuộc đời đã qua ...xấu tốt, nghèo khổ, khó nghèo, gian truân, khổ hận....tất cả đều đã qua...tất cả chỉ còn là dĩ vãng, còn lại bây giờ là những thực chất mỗi ngày mà Hạ còn giữ được, cuộc sống bình yên đơn độc đan xen tiếng thở dài....

     Buổi chiều trở về nhà gởi gắm sầu muộn lại cho cây phiền muộn cất giữ dùm cho buổi chiều về đặng bình yên, cho giấc ngủ không còn chút ưu phiền...mơ sao trong giấc ngủ bình yên có lần trở về ngôi nhà cũ gặp lại chị em, bà con, bạn bè... trong mừng vui bất tận.

      Một lần nào được trở về nơi đã từng ngày nhìn mình lớn lên, ôn lại những ngày cơ cực tuổi ấu thơ trãi dài theo tuổi thanh xuân bỏ lại và những tháng ngày bôn ba trong cuộc đời khổ lụy...biết có lần nào chân bước ngược về nơi chốn cũ sống lại những kỷ niệm ngày nào...hay bình yên trong nỗi phiền muộn bâng quơ nơi xứ người cô quạnh, từng sáng từng chiều gởi nỗi phiền muộn chín vàng trên cành cây ngọn cỏ...

      Trong nỗi muộn phiền và tiếng thở dài luôn là sự tự mãn của một kiếp con người nhỏ bé giữa đất người xa lạ, biết tự vươn lên bằng bàn tay và khối óc của mình, niềm tự hào vì đã làm được điều bé mọn mà Hạ hằng mơ ước từ ngày bỏ nước ra đi...ưu tư phiền muộn... cũng chỉ là những dấu chấm than cho một bài viết về cuộc đời của một người.

        Tất cả xin gởi gấm nỗi bi ai , chút ưu phiền cho 'cây phiền muộn' từ đây.
       
        Cám ơn  hoa lá Giữ giùm  buồn khổ

        Cám ơn đời : Cho ta được bình yên



         Atlanta  June 6th 2017

              Nguyên Hạ-Lê Nguyễn

Không có nhận xét nào: