Thứ Ba, 15 tháng 8, 2017


Gió Thu gào hú gọi tiết Đông, cành khô nhớ lá vẫn thì thầm...cánh chim bay mãi tìm chỗ trú, ta mãi kiếm hoài bàn tay câm...Ta bất chợt nhìn đời bằng lửa giận, bỡi trần gian nhiều lừa lọc bãi bôi...

Sao cuộc đời buồn như cơn mưa cuối hạ...lơ lửng giữa đời một nỗi đau cháy bỏng, kẻ sân si chết dãy bỡi hơi tiền...Hồn lãng mạn chết vì lời gian dối...kẻ cuồng si chết cóng cõi đam mê.

Ta vẫn dật dờ hồn không thực, tựa hồn hoang lạc bước buổi chợ đông...Tiếp nối ngày đi về chân bước mỏi, tay bâng quơ ghì hái một nụ tình..

.Những đêm về rảo tìm con chữ nổi, những website gợi nhớ một cuộc tình...Những ảo và đời ghì dấu những ưu tư, theo năm tháng phai màu bờ tóc rối.

Ôi, cuộc đảo điên, những con người sống bằng ảo tưởng,  gian dối , lọc lừa, mộng tưởng, đảo điên....
Ngày tháng vẫn trôi bên bếp tro tàn quạnh quẽ, lại mùa Thu tiếp nối một mùa Đông...

Đêm bàng hoàng bật khóc giữa hư không.. . Bao trăn trở lệch chiếu chăn phiền não. Tuy vẫn biết tình mong manh , chỉ là tình hư ảo, nhưng vẫn mộng hoài thuyền cập bến hư vô.


Biết đến bao giờ...thuyền bến đậu
Bút mực  nào ...thôi chép giữa nghiên sầu.


Đêm nay mưa gõ ngoài song, cuộc đời....ôi , bóng ngựa hồng ruổi rong, bông sầu rơi rụng sau mùa lá, gom hết lá thu...đốt sạch một mùa đông, đốt lá vàng như thể đã sang trang, ôi tình chết theo tro tàn  thiêu rụi.

Bây giờ hai lối...ngã chia xa, gặp nhau chi nữa chỉ phiền lụy nhau, bây giờ sông đã bãi bồi...thuyền nan gát mái ...bến đò vắng tanh...bây giờ sách đã sang trang, tình theo gió cuốn mịt mù cõi xa...bây giờ tình đã nhạt nhòa...vẫy chào nhau để mắt cay lệ trào, nằm nghe mưa tạt gió nhào...Ngậm ngùi ta nỗi xót xa riêng mình.

Gió Thu gào hú gọi trời đông
Cành khô nhớ lá vẫn thì thầm
Bàn tay lạnh giá ...tìm hơi ấm
Ta vẫn mơ hoài bàn tay câm

Mùa đông đến với những bông Tuyết trong, bay rất nhẹ giữa tiết trời se lạnh, cao cổ áo giữa những cơn mưa tạnh...Nhớ quắt quay một bờ vai tựa vững vàng...Nhớ Quy nhơn và những kỷ niệm hồng...ngày tháng cũ xa mờ ...chỉ còn là hoài niệm.

Bây giờ...Chỉ thấy quanh mình những bông Tuyết đầu mùa rơi rất nhẹ...Nhớ câu nói nào gởi theo trong gió :

"Em đừng quên khoát lên mình  thêm tấm áo ...hãy giữ gìn mùa Xuân của riêng anh"...

Chỉ mùa Xuân mới có thể mang tới những yêu thương và bóng dáng của yêu thương...chỉ mùa Xuân cho em quên hết những đêm trường...lồng lộng gió Đông về, ru em tròn giấc mộng, em sẽ sống lại bên những rừng hoa trăm sắc, em sẽ hồi sinh, mạnh mẽ giữa nắng Xuân về.

Xin  hãy mượn vai anh làm điểm tựa
Kiếp phù sinh còn mấy nỗi cho nhau

Cuộc trần thế lắm nỗi sầu , vạn khổ...Làm kiếp chim- tung nhẹ cánh bay xa...
Vút trời xanh - bay mãi tận quê nhà ...Hay ôm nỗi nhớ chết giữa vùng biển rộng.

Ôi đại dương bao la cùng biển động...biết bao giờ bơi qua
Ôi quê tôi nghìn trùng cố xứ....Thăm thẳm mờ sương pha

Vọng về hai chữ cố hương
Giăng sầu mắt ướt-núi sầu tương tư.

Không có nhận xét nào: