Thứ Hai, 22 tháng 3, 2010

NHỮNG BỨC THƯ KHÔNG GỞI ( 3 )

     
MinMin yêu dấu, Chiều qua đi thăm một người bạn, cặp vợ chồng này đã ngoài 70 tuổi, họ sống trong khu nhà của những người già, người chồng thì hai mắt đã lòa chỉ còn thấy rất ít vì sau một trận đau dai dẳng thị lực còn rất yếu và bác sĩ không cho lái xe, còn chị tuy còn có thể đi lại và lo ăn uống được cho cả hai, nhưng chị lại không biết lái xe...
   Thỉnh thoảng em lại đến thăm họ, giúp chị vài công việc và ngắm nhìn hai người một cách trìu mến, nghe chị kể lại những mẫu chuyện xảy ra mỗi ngày của hai người...có lúc em cười vang vì những lẩm cẩm của hai người vì suốt ngày chỉ đối diện với nhau, nói với nhau bằng ấy những sự việc...chị thường ra vườn đào xới những bờ cỏ quanh vuông sân nhỏ, di dời những gốc cây trong sân vườn, bứng cây này dời sang chỗ khác, bưng bức tượng này đặt vào chỗ kia , dời bức nọ sang chỗ nọ ... nhìn họ thật là dễ thương, và em chợt buông tiếng thở dài...


    Trên con đường trở về nhà ...ngồi sau tay lái, thả hồn theo những suy tư lẻ loi và buồn bã, đi qua một quán ăn Việt Nam gần khu nhà nơi em ở, muốn vào ăn một tô phở nóng cho hâm nóng lại tâm can rã rời, nhưng khi xe đã vào parking em nhìn những người qua lại trước tiệm ... họ là những cặp vợ chồng già đi bên nhau , họ là nhũng đôi tình nhân, và họ là những cặp vợ chồng cùng một đám trẻ...Còn em...một mình trên chiếc bàn, ở một chỗ ngồi nào đó trong một góc , mà ở đó không dành cho em, vì chiếc bàn nào cũng có bốn  chiếc ghế là ít nhất...chỗ ngồi nào cho em ...
     Em quay về nhà...một mình đối diện với riêng mình, một chiều chủ nhật qua đi trong đơn lạnh....
                            Thế mới biết, thời gian không nán đợi.
                             Dòng sông nào, con nước ngược quay về...
     Có con nước nào chảy ngược dòng, có thời gian nào cho ta quay về khởi điểm, cho em trở về những ngày của tuổi thơ, ở đó em không phải đối diện với hư vô, không có khoảng không gian trống trải đến ghê lạnh cả thịt da, em sẽ ngồi đây, em sẽ ra vào một mình trong ngôi nhà mà em một mình chọn lựa, một mình chưng dọn mọi ngóc ngách, mọi vật dụng cho riêng mình...và em đã điềm nhiên vào ra với niềm tự hào có được...Nhưng có biết đâu rằng sau những nghĩ suy có đó, em lại đối diện vời thời gian , với không gian trước mặt,... những năm tháng , những tuần lễ, những ngày, những giờ, những phút giây trôi nhanh và không đợi chờ ai, em đi qua đó bằng những bước chân gõ mạnh, tiếng bước chân vang dội, những âm thanh mở lớn khi mỗi lần một mình quay bước trở về nhà ...em nghe rõ cả tiếng đập của trái tim mình, nghe cả tiếng lòng mình thổn thức khi buổi sáng nào thức giấc...cố trùm mền, không nghĩ suy, không dám đối diện với thân xác, không dám đối diện với bốn bức tường cao...
       Những buổi sáng , giật mình tỉnh thức...thời gian này là lúc mà em phải đối diện với sự hụt hẩng của tâm hồn, sự buồn tủi của riêng mình chổi dậy ,  ngồi bên bàn phím, có trút được ưu tu trên  trang viết cho anh, cũng chỉ là che đậy chút lạnh giá của tâm hồn, nhưng trong sâu thẳm của tiềm thức vẫn là nỗi buồn muôn thuở...
         Min min yêu dấu, nói là nói vậy thôi, nhưng anh nào có biết, trong cái thú của mỗi ngày một mình gặm nhắm nỗi buồn của riêng mình, có khi tưởng chừng như không thể nào vượt thoát ra được...em cũng đã thử tìm đến chốn "lao xao ", ở đó có đông người, có chào mời, có âm thanh hổn độn, có thù tạc, đãi bôi  ...
        Em đã quen với không gian tĩnh lặng, với cuộc sống vào ra một mình, mỗi ngày em vẫn chọn cho mình những bộ quần áo tinh tươm vùa ý nhất, vẫn trang điểm kỹ càng,  với gương soi, ngắm vuốt và luôn bước ra khỏi nhà đến chỗ làm với bước đi mạnh mẽ, và đầy ắp tự tin cố hữu...đó là những cái mà em luôn có được ở cuộc sống này ...Em nhớ mãi câu nói của một đứa bạn cũ ngày xưa mà nay mới vừa gặp lại, đã giúp em có được nhiều tự tin và dũng mãnh hơn trong cuộc đời này   " chúng ta hãy là những phụ nữ ngon lành trước nhân gian "...bạn em nó là một nhà văn đã thành danh , là một phụ nữ thành đạt nhất trong đám bạn cũ ngày xưa mà nay còn gặp được , nó luôn mạnh mẽ , xinh đẹp và đầy tự tin trong  sức mạnh, câu nói này của nó em thấy hay quá và em phải ghi nhận và học hỏi...nhưng em cũng chỉ muốn em  làm được một phần của sự ngon lành của bạn em, chỉ muốn mình có được một chút niềm vui trong tâm hồn, sự thăng hoa của cuộc đời rơi rớt của nhân gian , đó là mỗi ngày còn có người cho mình nói với...có người còn ngóng trông tiếng nói của con tim vọng lại từ một cỏi xa mờ ...
                     Trong em có,  một dòng sông tuổi nhỏ
                      Con nước về,  mời gọi bóng hoàng hôn
      
                  Nguyên Hạ ( Viết tặng V-X- M )


                             

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Mùng cho bạn co 1 nguòi dể gởi gắm tâm sụ , dời cô dơn nhủng sống o cô dộc...cứ nhu thế bạn nhé !
NGƯỜI SÀIGÒN .