Thứ Ba, 30 tháng 3, 2010

TỎ TÌNH


        Chuyến bay từ Atlanta xuống chậm một giờ, từ xa tôi đã nhìn thấy anh chị tôi và một người đàn ông hơi thấp, họ đang chờ tôi ở dưới chân thang của phi trường Texas .
_ Năm nào cũng chỉ có cô là đến trễ nhất.
 _ cô nhìn coi có nhận ra ai không??? nãy giờ bận giải thích về chuyến bay đến chậm mà không nhìn người đàn ông đang bước sau tôi. Tôi quay lại nhìn anh ...
 _ Ồ, có phải là anh Hưng không???-
 _ chứ còn ai nữa...Bữa nay tụi tôi đem "Cố nhân"  về cho cô đó.
 Ngồi trên xe, chúng tôi hỏi thăm nhau bao nhiêu là chuyện cũ...gần hơn 40 năm tôi và anh mới gặp lại nhau... Năm nào cứ đến ngày họp mặt cường đễ và Nữ trung học là chúng tôi rủ nhau về Texas để gặp nhau, năm nào tôi cũng đến muộn vì phải chờ đóng cửa tiệm xong , tôi lái xe vào phi trường, gởi xe ở đó rồi vào check in,
 suốt một ngày làm việc, nhưng lòng nôn nao vì sắp gặp lại bạn bè, anh em, bao mệt mỏi hầu như biến mất, ngồi chờ hơn hai tiếng đồng hồ mới vào máy bay .
. Hình dung ra cảnh tượng đêm nay gặp lại các bạn bè ở Qui nhơn,đang tụ lại nhà anh chị tôi, họ đang nhắc đến tên tôi, họ đang nói cười rộn rã, hàng ngày mỗi người không nói rặt ròi những tiếng bình định rõ nét, nhưng mỗi lần gặp nhau đông đủ là y như ai cũng tranh nhau nói y chang những âm thanh của xứ sở tôi...
Nẫu này, nẫu nọ, dzẫy na, dzẫy thâu...
Đêm hôm ấy hầu như chúng tôi không ngủ tí nào cả , những tiếng cười rộn rã, phải nói là những trận cười không dứt, những chọc phá đến kinh hoàng, hết đề tài này lại sang đề tài khác, trong những trận cười lăn ,cười bò chung quanh chuyện tình của tôi và anh Hưng bạn của anh họ tôi ngày ấy và bây giờ sau hơn 40 năm gặp lại, chúng tôi nhắc lại chuyện cũ... 
 Năm trước chúng tôi gặp nhau ở đây nhưng không có anh, sau khi được biết anh và gia đình đang định cư ở một tiểu bang gần canada, tất cả mọi người rủ anh phải sang lần này và chỉ đi một mình vì vợ anh không phải dân Quinhơn, vả lại các bạn tôi muốn tạo cho anh một sự ngạc nhiên...
 _ Ai ăn thịt cầy thì lại đây, còn ai ăn bún bó Huế thì sang chỗ kia...
 không biết anh tôi tìm đâu ra ba đĩa thịt cầy, đúng món sở trường của mấy bạn nhậu.
Đám đàn bà con gái chúng tôi ngồi nằm ở phòng khách, rù rì, r ủ rỉ đủ mọi đề tài, tiếng cười nghe vui sướng làm sao , đồng hồ trên tường đã chỉ đúng số 2 mà cũng chưa ai muốn rời nhau ...
 -_mấy ông rầu chưa ? ai muốn ngủ vào cái buồng kia  
  _Trời quơi, bộ tụi tui Bê đê sao mấy bà biểu chun dzô buồng đóng cửa lại...
Tiếng cười thôi không dứt. Rồi tất cả rời bàn ăn lại ngồi xuống chỗ mấy bà ..
  _Bữa nay có anh Hưng đây, tụi tôi muốn anh kể lại cuộc tỏ tình giữa anh và cô em tui ngày xưa ...
  _Thâu bãi đi mấy ông, chiện lâu rầu nhắc lại làm chi nữa .
  _Hổng biết sao hầu đó anh viết thư cho tui, anh thề thốt rằng : anh mà nói láo ra đường xe nhà binh mười bánh cán anh . lần khác anh nói : trời đánh anh nếu anh nói láo...
   Mọi người xúm nhau tra gạn anh về những lời thề thốt trên mấy bức thư mà ngày xưa anh viết gởi cho tôi, khi ấy anh vừa 17 và tôi tròn 16,vì nhờ anh họ tôi trao nên ai cũng biết câu chuyện này...    Trong đám bạn của anh tôi thì anh Hưng là người thật thà và xấu trai nhất, mấy người khác đều có quen vài cô cùng lớp hay khác trường, chỉ có anh là hay ngó trộm tôi khi mỗi lần anh đến chơi nhà anh tôi, nhà tôi lại kế bên nên anh hay liếc tôi, khi biết là có người biết, anh thường đỏ mặt quay đi, sau đó vài lần anh viết tặng tôi mấy bài thơ tình của Nguyên Sa trong cuốn tập giấy pelure  xanh đỏ của tôi ... 
 _bây giờ sau hơn 40 năm gặp lại, tui xin hỏi anh sao ngày đó anh lại chấm tui chi dzẫy ?//
 _ ừ, ừ bây giờ phải khai báo cho thiệt không thì còn bị phanh phui cái chiện kia nũa ...
   _ Thâu bữa nay sẵn không có dzợ tui ở đây tui nói luôn, bị lúc đó tui thấp hơn ai hết, mà trong đám con gái chỉ có em là lùn nhất, xứng đôi vừa lứa với anh nên anh chọn em...  
   _ Trời đất , bây giờ anh mới tự  thú, là vì tui không cao nên anh mới yêu tui và còn thề bán mạng ...
    _Sẵn đây kể luôn chiện anh tỏ tình với cổ trên bãi biển Ghềnh Ráng luôn đi cha .
    _ Hồi đó ...thấy bạn bè ai cũng có bồ, có bịch...tui cũng dzìa tập làm thơ tặng em, trong số các bạn gái mà tui quen biết chỉ có em là thích thơ văn và hay chép thơ, nên tui đã chọn em, nhớ cái lần tôi chép mấy bài thơ Nguyên sa cho em trong tập lưu bút của em :
         Người dáng bước bơ vơ của bầu trời hải đảo
         Tóc bồng bềnh trên nếp trán ưu tư
          Những ngón tay dài ướp trọn mấy ngàn Thu
          Mà men sáng trong xanh màu trăng vời vợi.....
       ............
            Dù về đâu tôi xin dừng chậm gót
            Để làm gì cho mỏi mắt trần gian
            Có bao giờ tôi sẽ phải làm quen
            Lời ngỏ ý sẽ là kinh cầu nguyện....
Lúc đó các bạn tôi lo leo lên các mỏm đá để chụp hình, có đứa đang kiếm một gốc cây,  ngồi đàn cho các cô khác hát những bài ca lãng mạn ...Tôi ngước nhìn em đắm đuối đang định nói tiếng Yêu em ...
 Chợt thấy em đang dựa vào cục đá và đang thiu thiu ngủ....Một cuộc tỏ tình đầy chất thơ và lãng mạn ngút trời, đang diễn tiến tốt đẹp, đến chỗ nhân vật nam chính cầm tay người yêu thốt ra ba tiếng tận đáy lòng :
           _anh yêu em....    Em làm tôi bể quá ,Tiếng ngáy của em làm tôi nghẹn họng nửa chừng...
           _ Trời ơi , sao lúc đó bác không nói  : excuse me, kêu cô con dậy để bác nói tiếp thì giờ bác đã là dượng của tụi con rồi... Đứa con gái của anh chị tôi ngồi nghe chuyện góp ý kiến.
Những trận cười nghiêng ngửa , chị dâu tôi và hai chị bạn ở Cali cười chảy cả nước mắt và phải đi thay quần mấy bận ...
Đêm hôm trước tôi thức khuya lắm để chép mấy bài thơ Nhất Tuấn cho một đứa bạn đến tận một giờ sáng, hôm sau lại đi chơi lâu, ngồi dựa cục đá to, bốn bề gió mát lại nghe anh đọc thơ Nguyên sa nho nhỏ bên tai làm sao không ngủ quên...mà tôi thì lại hay ngáy to...tiếng ngáy vang trong gió như một khúc đồng dao...
      _ Lúc đó giá như nước miếng của em không chảy xuống một bên mép thì tôi cứ ngồi nhìn em ngủ , nhưng dòng nước nhỏ chảy ra từ môi em làm tan nát đời anh ...
     _ Trời phạt anh thì có, anh nói láo, em ngủ đẹp thấy mồ, tại anh hay thề nên em không trả lời thư anh chứ bộ...  Rồi kết cuộc ra sao...??? coi như cuộc tỏ tình bị bể dĩa vì nhân vật nữ ngủ quên đang lúc kịch bản đang lâm li nhất .
     _Tui nói thiệt đó, đứa nào nói láo, bị bể lốp xe giữa xa lộ không người...
 Những lần hội ngộ của chúng tôi là thế đó .
     Hôm sau chúng tôi gặp nhau ở hội trường  khách sạn , tíu tít, những tay ôm siết chặt, những nước mắt nuốt vội, những ngậm ngùi nhớ tiếc... rồi lại chia tay, mỗi người quay về với chỗ ngồi của mình ...
      Một mình ngồi trên máy bay bên cạnh những người xa lạ,  khác màu da và chủng tộc, tôi ứa nước mắt...
 Câu thơ Nguyên Sa mộng mị mà ngày xưa chúng tôi đã chép tặng nhau vang vọng trong tôi :
                     Em chợt đến , chợt đi, anh vẫn biết
                     Trời chợt mưa chợt nắng , chẳng vì đâu
                      Nhưng sao đi mà không bảo gì nhau
                      Để anh gọi tiếng thơ buồn vọng lại
        
                                              Nguyên hạ-Lê Nguyễn
                          March 30-10

2 nhận xét:

Nặc danh nói...

Luc' muoi` sau',co gai' nao` chang cho doi.Mot la' thu ,tu` nguoi` minh` trom nho' thuong .Luc' muoi` bay , chang` trai nao` chang nhut' nhat'.Da yeu roi`,ma` khong dam' to bay``.De bay gio`,moi nguoi o moi noi.Dem buong xuong',nhin` tran` nha ` nuoi' tiec'.NGUOI BS.

Nặc danh nói...

Một cuộc tỏ tình thật ấn tượng! tuy không thốt nên lời,nhưng không bao giờ quên....vì bị nghẹn họng nửa chừng.....

NGUYENPHUCL