Thứ Ba, 25 tháng 1, 2011

CHIỀU CUỐI NĂM

       
     Qua bao năm tháng đi qua trong cuộc đời, trong lòng mỗi chúng ta đều dấy lên một nỗi buồn, nỗi lo toan vào những ngày năm hết Tết đến, người giàu có thì lo toan những việc to tát, còn kẻ nghèo hèn thì lại càng lo hơn, mỗi người đều có những ưu tư của mình, nhất là với những người đang mang nặng trên vai một gánh nặng, trọng trách với một mái gia đình, với đàn con dại.

    Phong tục Việt Nam mình từ ngàn xưa cho tới ngàn nay và mãi mãi đã đi vào nền nếp của một tập quán ngàn đời, làm ăn cả năm đến ngày Tết ai ai cũng phải chuẩn bị cho con cháu được hưởng một cái Tết đủ đầy, nhiều khi còn phải vay mượn đẻ mua sắm cho con có bộ quần áo mới, giày guốc mới...nói chung là cái gì cũng mới.

     Những ngày còn ở quê nhà, tôi cũng bắt chước Mẹ tôi sắm sửa tất cả các thứ cho cái gia đình bé nhỏ của mình, cũng bánh mứt, bánh chưng bánh Tét, nồi thịt kho, bì nem, lạp xưởng...Và quần áo mới cho từng đứa con, chuẩn bị cả những phong bao lì xì cho chúng vào ngày mồng một.

     Sáng mồng một các con tôi chạy sang nhà hàng xóm tôi cũng thường căn dặn chúng không vào đạp đất nhà người ta quá sớm...Khi ở nhà không cho quét bỏ rác trong ba ngày Tết mà gom lại trong nhà . Những thói quen này tôi học lại từ Mẹ tôi rồi dạy cho các con tôi làm như vậy, khi còn ở quê nhà thì các con tôi cứ nghe lời Mẹ mà làm theo.

     Những năm tháng xa quê nhà, khi Tết đến tôi cũng vẫn làm tất cả mọi thủ tục y như ngày còn ở quê nhà, từ từ mỗi năm cũng phai nhạt lần, những đứa bé con tôi lớn dần theo năm tháng, chúng sống ở trường với biết bao những đứa trẻ khác với ngôn ngữ mới, phong tục mới, dần dà chúng quên dần ngôn ngữ của mình, quên mất những tục lệ mà Mẹ chúng vẫn cố công duy trì cho các con không quên đi nguồn cội của mình.

     Bây giờ cái thói quen mua quần áo mới cho con trẻ đã mất đi từ bao năm tháng qua, qua bao mùa Tết đến, tôi không còn phải bương bả vào các chợ lục tìm cho mỗi đứa con nhũng bộ quần áo mới, không còn phải chuẩn bị thức nọ món kia, không còn phải dặn dò chúng việc này chuyện nọ, những công việc cho những ngày Tết đến với tôi chỉ còn là kỷ niệm...Một kỷ niệm mà tôi vẫn muốn níu ghì cho cuộc đời mình cho các con nhớ về nguồn côi.

       Bây giờ nơi quê hương tôi nhà nhà đang rộn rã chuẩn bị đón Tết  con Mèo, hay Xuân Tân mão, tôi kéo ghì những tiếng này trong tâm thức cho lòng vui với những buổi chiều đi làm về qua các chợ, tôi dạo qua các gian hàng bán bánh mứt, cũng bày bán đủ thứ cho một cái Tết Việt Nam, tôi chọn mỗi thứ vài món để gọi là sắm Tết, không phải tính toán, không phải so đo giá cả, không bận tâm lo lắng cho đủ cho đầy như những mùa Xuân năm cũ, tất cả cũng ra một cái Tết cho nhà mình nhưng vẫn biết là những thứ này cũng chỉ nằm ở trên bàn hay trong góc tủ rồi đem cho bớt hoặc sẽ chỉ làm cảnh cho một mùa Xuân.mà thôi, các con tôi cũng không màng đến, không chia nhau những món ăn này của những năm xưa.

     Qua rồi những tháng ngày của tôi
     Những tháng năm nổi trôi nghiền nát
     Những bôn ba để tìm ra bóng mát
     Mùa Xuân hồng  nũng nịu bèo mây...


     Tôi lặng thầm
     Những tháng năm qua
     Có những lúc đi mà như chạy
     Chân bước mỏi vẫn quay đầu nhìn lại
     Níu thời gian đã hụt mất sau truông
     Vẫn nhấn chìm theo năm tháng mưa tuông
     Ngày tháng cũ chỉ còn trong kỷ niệm

    Những ngày cuối năm của bao mùa Xuân trước tôi cũng vẫn nhớ về những kỷ niệm ngày xưa bên căn nhà cũ với những háo hức của buổi chiều Xuân , cả nhà chuẩn bị đón Giao Thừa bên những mâm cơm ấm cúng bên nhau và những ngày nghỉ để thăm viếng nhau, cùng nhau hàn huyên bên bè bạn.
  
   Ở đây, năm nay Tết lại rơi vào ngày đi làm, mọi sinh hoạt vẫn bình thường, sau giờ làm việc tôi sẽ trở về nhà thắp nén nhang lên bàn thờ Cha Mẹ, rót chung trà và ăn miếng gừng cay, mở lại những món ăn mà tôi nấu sáng hôm nay, trong ngăn tủ lạnh, trắng màu mỡ màng, lạnh ngắt..

    .Những đứa con tôi không biết giờ này chúng có còn nhớ là hôm nay là ngày Tết...Chắc là không vì chúng cũng mãi bận với những việc phải làm, những đứa cháu tôi lại không biết gì là niềm mong như ngày xưa tôi vẫn đợi...Chiều cuối năm hay sáng của đầu năm cũng chỉ là những tháng ngày của riêng tôi.

          Chiều cuối năm
       
          Đêm nay trời bão Tuyết
          Chợt nhớ mình biệt xứ
          Bỗng run khan

          Chiều cuối năm

          Gió lùa ngoài cánh cửa
          Chợt trở mình chưa ngủ
           Bỗng lệ tuôn

       Chiều cuối năm  Xuân Tân Mão
  
          Nguyên Hạ_Lê Nguyễn



Không có nhận xét nào: