Thứ Ba, 18 tháng 1, 2011

TIỄN BIỆT

      Tôi quen biết chị từ ngày đầu tiên tôi vào làm việc tại chỗ làm này, chị đã giúp đỡ tôi rất nhiều thứ, những cái mà tôi chưa bao giờ biết đến thì chị đã tỏ tường, chị dạy cho tôi từng chi tiết nhỏ trong giao dịch mỗi ngày với người xung quanh, khi đứng làm cũng như lúc vào nhà ăn lấy thức ăn.khi chào hỏi cũng như hồi tạm biệt.

     Chị đã giúp tôi khoác lên mình cô giáo nhà quê biến thành người mạnh mẽ giữa chốn cờ hoa của xứ sở người không phải của tôi.chị đã biến tôi thành một con người khác xưa, từ một con người nhà quê thành con người tỉnh thành tự tin và mạnh mẽ.

      Những ngày mới đến đây, tôi như từ một hành tinh lạ lạc vào đây..quanh tôi những con người xa lạ, khác màu da, nhiều chủng tộc, ngôn ngữ dị biệt, kỳ thị ngút trời, nhờ chị tôi đã từ từ nhận rõ chân giá trị của cuộc sống và tôi phải mạnh mẽ thì mới duy trì được sự sống còn và mới vực dậy nổi đàn con.

        .Những bước đi nhanh gọn, những câu chào to tiếng, những vội vã tuông chảy, tôi chới với và hụt hẩng giữa biển người xa lạ, những ngôn ngữ của xứ sở họ tôi cố lục tìm trong đầu rồi xếp từng hàng trong trí nhờ trì trệ của mình, lúc nào cũng vểnh tai nghe ngóng, trên môi luôn thốt mấy chữ "Excuse me"...
   
        Những ngày chưa quen việ, chị luôn dặn tôi phải dùng từ ấy trên môi và lắng  tai nghe thật kỹ, chị còn căn dặn tôi trăm ngàn việc khác nữa, ngày đó nếu không có chị , tôi thê thảm tới cỡ nào...

       Chị là người ân nhân mà tôi đã chịu ơn và đồng thời là người chị em thân thiết nhất, chị đã giúp đỡ bảo ban tôi những lúc tôi muốn buông tay. ơn nghĩa ấy chưa một lần đền đáp.

      Nếu so về tuổi tác thì tôi chỉ bằng tuổi đứa con gái đầu lòng của chị, nhưng chị muốn tôi gọi chị là Chị cho thân mật và chị thích vậy.tôi có chị bên cạnh như được ủi an và lo lắng hộ tôi những cái mà ngày xưa Mẹ tôi cũng từng làm cho tôi khi tôi còn có Mẹ.

      Thời gian có chờ đợi ai, những tháng ngày bình lặng êm trôi bên chị, tôi như chắp cánh bên chị trong những thời gian khó khổ nhất của một đời người, tôi đã mạnh dạn bước qua những truông dài mà không chỉ có một mình mà luôn có chị làm bạn đồng hành mang vác cho tôi bao gánh nặng cuộc đời.


        T ôi vào làm được bốn năm thì chị về nghỉ hưu trí, vả lại người chồng của chị cũng quá già yếu cần sự chăm sóc của chị mỗi ngày. Và may mắn cho tôi biết bao, trước khi rời chỗ làm, chị đã vận động xin cho tôi được thế vào chỗ chị., ngày vào làm việc ở chỗ chị, tôi đã khóc thật nhiều vì xúc động, một tấm lòng đã cho tôi nhiều thứ quá trên cõi đời này.

      Vận may chỉ đến với mỗi người chỉ một lần, và có lẽ đây là dịp may lớn nhất cho cuộc đời tôi, ơn nghĩa ấy biết đến bao giờ tôi đền trả. mỗi khi tôi nhắc chị.

     _ Sao chị cứ giúp em hoài, em biết lấy gì và bao giờ mới trả ơn cho chị?
     _Chỉ cần em nhận cho những việc tôi muốn làm là em đã trả ơn tôi rồi.

     Tuổi già thưởng đi kèm với bệnh tật, khi biết mình mắc bệnh nan y, chị đã chuẩn bị trước bao nhiêu là việc, lần nào gặp chị cũng nghe chị bảo còn việc này chưa làm xong, còn sự kia chưa đền trả...Cuối cùng chị lục hết những tồ giấy với những chữ viết tay không ngay và muốn nhờ tôi đóng thành tập, tôi mừng vui khôn xiết vì muốn làm một việc cuối cùng cho chị vui.

      Ta cúi nhặt chút buồn thương vương vãi
      Buồn cho ai ?
      Hay của riêng ta
      Bao chiếc lá giữa trời Đông quạnh quẽ
      Dang tay run dính bám ở trên cành
      Chút Tuyết lạnh vương lên cành rất nhẹ
      Lá vội vàng thả kiếp lá mong manh

      Tôi nhận tin báo chị đã ra đi ... khi ngoài trời đang cơn bão Tuyết. những mãng Tuyết trắng tinh trĩu nặng trên bờ cây ngọn cỏ, giăng trắng cả mọi lối đi, giăng ngang những cành cây trước sân, ngoài ngõ, cổ họng hanh khô, mắt môi khô cứng...phải chăng những sợi Tuyết giăng chính là những vành tang trắng tiễn đưa chị ra đi.

      Ngày xưa ở quê nhà tôi khi mỗi lần nhà ai có người chết họ cũng cột những dải băng tang trắng lên các gốc cây. cho cây cỏ cũng để tang cho người quá cố, những trận Tuyết mấy hôm nay cũng đang giăng những băng tang trắng để tang cho một con người tốt bụng về với đất trời, với cõi   hư không, về với thế giới riêng tư của chị và từ nay tôi không bao giờ còn gặp chị nữa.

      Nỗi buồn kéo về làm khô cứng thịt da, tôi bất động nhìn Tuyết rơi mà lòng trãi dài buồn thương hoang phế, mặn chát bờ môi và chới với buồn thương., mới ngày qua chị còn bảo tôi rằng :
   
       _ Tết năm nay em nhớ xuống ăn với chị bữa cơm, nhưng nhớ là không được mua quà gì cả, vì chị không còn thời gian để dùng đâu nha.
       _ Không em đã chuẩn bị cho chị món quà mà chị hằng mơ ước , chị phải nhận..và chúng ta sẽ viết chung ở một tập chung với nhau lần sau nữa...

         Mùa xuân đang khoát lên mình áo mới, cho tôi những buồn thương không tuổi không tên, tôi giận mình đã không làm tròn lời hứa, đã không cho chị trọn niềm vui mà chị mơ ước từ lâu, tôi đã hứa mà không sao làm trọn, chị ra đi hoang vắng một chiều Đông.

          Tôi đã bật khóc giữa đêm trường
          Tôi đã cuộn chăn che mờ tròng mắt
          Ngọn đèn hết dầu đà phụt tắt
          Chiếc lá chiều nay rớt xuống đời

          Thả hồn bay
          Thả mộng về
          Hoa rơi nước chảy mấy sơn khê
          Người về cõi ấy thênh thang gió
          Nước vẫn xuôi dòng Trăng ung dung

     Hai hàng nến thắp sáng trưng , trong những bước chân chao đảo giữa những tiếng kinh cầu, chị nằm đó trong chiếc áo dài đỏ và vành khăn vàng vương giả, má đỏ môi hồng, những ngọn nến vẫn bập bùng, những tiếng nấc thật nhỏ, khẽ khàng như sợ lay giấc ngủ chị đang say.Tất cả diễn ra thật nhẹ nhàng trong thinh lặng, không vật vã khóc than, không bi lụy ngập tràn nước mắt chứa chan như những cuộc tiễn đưa ở quê tôi.

      Những cành hoa cuối cùng buông thả xuống tay, những người thân mặc một màu đen ảm đạm, những cánh tay vươn dài ném viên đất cuối cùng, và tiếng máy của động cơ cào kín trên mặt đất, những tràng hoa vô hồn ôm ấp chị dưới huyệt sâu. tất cả êm xuôi và tĩnh lặng.
 
      Chỉ có nỗi buồn trong tôi, cào xới cả tâm can hoang phế của riêng tôi. nghĩa trang giờ chỉ còn những tràng hoa rạn vỡ trên bờ cỏ lạnh lùng của buổi chiều Đông Tuyết lạnh..Vĩnh biệt chị.
   
         Cuộc trần gian
         Sắc sắc không không

         Người đã đi rồi
         chẳng bao giờ gặp lại
         Người đã đi xa
         Hai con đường xa mãi
         Bước trở về
         Hoang phế cả trời Đông

          Gởi theo gió
          Lời muộn màng trao chị
         Giữa cơn mơ chiều
         Gió vẫn lặng thầm rơi

          Nơi chị đến
          Bình minh đang ló dạng
          Nơi cõi này
          Vắng bóng chị trăm năm

           Chị đã đi rồi...
           Biết bao giờ gặp lại
           Giọt lệ tuông tràn
           Vĩnh      biệt        chị      nghìn       Thu.


         Atlanta Mùa Đông giá 2011
        
                 Nguyên Hạ_Lê Nguyễn

 

        
  




  










  

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Bài viết cảm động & buồn quá! mình cũng lấy làm tiếc là những tập thơ"đáy lòng ân oán" đã tới chậm 1 bước ....món quà tặng của bạn...đã chưa kịp trao .... nhưng mình tin rằng rồi chị ta sẽ biết,sẽ thấu hiểu tấm lòng của của bạn đó Lê à! người ta chết rồi nhưng họ vẫn biết người sống làm gì & nghĩ gì đó!
Cầu mong cho linh hồn chị ta mau siêu thoát! Chúc Lê vui mãi với mùa xuân nhé

Tran kim Loan