Thứ Hai, 7 tháng 2, 2011

THẢNG THỐT XUÂN

    Mùa Xuân đã về trên quê hương tôi từ mấy ngày qua, những lời chúc xuân cũng nhạt nhòa qua bàn phím.
những lời chúc gởi từ bạn bè qua những tấm thiệp muôn màu, từ những hình ảnh vui nhộn của bây giờ ...

    Cái cảm giác hững hờ của người trao và kẻ nhận không cho tôi những xúc cảm như của ngày xưa...Những ngày xa xưa ấy, những kỷ niệm xa mờ trong tâm trí của mỗi chúng ta , bây giờ cũng chỉ còn là kỷ niệm.

     Cứ mỗi mùa Xuân đi qua trong cuộc đời tôi thường thoáng chút ưu tư khi buổi chiều về một mình trên con đường quen thuộc, nhất là những buổi chiều Đông một mình trên con đường đi vào các chợ, tìm mua những vật dụng cần thiết chuẩn bị cho ngày Tết, mâm quả trên bàn thờ, thức ăn cho các con , và ngồi chờ chúng trở về...Hạnh phúc cuộc đời như một bản nhạc với cung trầm không nốt cao quá bậc, đã kéo dài suốt bao tháng năm qua như một thói quen đã chìm sâu vào máu thịt.

     Cuộc đời của mỗi chúng ta nếu chỉ thuần nhất là những công việc tiếp nối công việc...bôn ba tiếp nối bôn ba, cuộc sống vẫn xuôi  chảy như một dòng sông chảy xuôi, lặng lờ và bền bĩ...Đôi lúc tôi cũng buâng khuâng thầm nhủ rằng chỉ mỗi mình bị quăng ra ngoài thế cuộc, giống như bị bỏ quên và như hạt thóc trong vòng quay của chiếc cối xay bị văng ra ngoài và hạt thóc vẫn nằm yên trong một xó xỉnh nào trong căn nhà vắng lạnh . đó là chỗ của tôi hay cõi của tôi.

       Cõi tôi muôn tiếng đàn âm vọng
       Chỉ tôi và cùng khói mây thôi
       Tình tôi hạt thóc rơi góc tối
       Hạt thóc âm thầm góc của tôi

       Có bao giờ hạt thóc bé nhỏ kia được ai đó nhặt lên rồi cất vào túi áo, nó thật nhỏ nhoi và thật vô nghĩa trong cõi nhân gian, nhưng bỗng có một ngày hạt thóc bỗng nẩy mầm...một chồi non xanh tươi vừa mới nhú, buổi sáng nay trên con đường quen thuộc mỗi ngày , tôi chợt thảng thốt  mừng vui vì mắt chợt nhìn thấy những nụ xanh mới nhú trên các cành cây trụi lá, những con chim câu bây giờ xuất hiện trên hàng dây điện dọc theo con đường tôi đi qua, những con chim trốn mùa đông giá đang quay về rìu rít bên nhau và đáp trên vai người hành khất da đen cũng đang trở về chỗ ngồi của ông vào bữa sáng hôm nay...\

       Lòng tôi chợt thảng thốt kêu lên "Ồ mùa Xuân đã trở về nơi này "

        Có chiếc lá vàng rơi thật vội
        Thảng thốt xuân về giọt sương mai
        Chút Xuân bịn rịn theo sương khói
        Một mảnh chồi non nở giữa ngày
       
    Trở về nhà thẫn thờ trên bàn phím, những con chữ xa mờ mộng mị, tôi bấm xuống những con chữ vô hồn, chợt  nhận được tín hiệu của anh, niềm vui và nỗi trống vắng tâm hồn hòa làm một, những lời thăm hỏi, những chữ viết vô hồn đã cho những tâm hồn đơn lạnh đến với nhau...Những quen biết cũ xa mờ, nhũng lời gởi gấm của đứa bạn thân, những đêm dài thiếu ngủ, những trần tình trãi rộng nỗi niềm riêng.

   Anh như một đứa trẻ được ban tặng những món quà chưa một lần nhìn thấy, tiếng cười và âm hưởng        bỗng    thật vui và non trẻ.

    Tôi thảng thốt tâm tư như vừa chợt nhìn thấy  được một bông hoa thắm màu giữa cánh đồng hoang.không người vun xới bỗng oằn sai trái ngọt


      Mùa Xuân đến mang tình ai trở lại
      Nụ hoa hồng vừa hé chút chồi non
      Chút sương mai trên cành lá chon von
      Như ấp ủ một con tim câm nín
      Như ai đã nuốt từng hơi men đắng
      Chút ân cần còn lại ...sẽ riêng nhau

    Hạnh phúc vỡ òa, tâm tư bấn loạn, những câu nói tuông tràn tưởng chừng như không dứt, giấc ngủ trễ tràng , tiếng nói nào như xa vời mộng mị...Phải chăng đó tín hiệu của mùa Xuân đang gõ cửa nhà ai.

   Hạnh phúc sẽ ấm nồng và như những chồi non đang hé nụ trong buổi sáng hôm nay, một ngày đầu Xuân trong sắc ấm, những con sóc sau vườn đã tung tăng trên bờ cỏ úa, những con chim đã tìm về chốn cũ , ríu rít trên cành cao buổi sáng hôm nay.
  
   Cuối tuần này tôi sẽ tìm mua một chiếc lồng chim nhỏ bằng gỗ có sơn màu xanh đỏ và treo trên cành cây sau vườn,  bỏ vào đó mấy mẫu thực phẩm của chim để mỗi buổi sáng đứng trong cánh cửa nhìn ra ...
   Ôi những con chim đã bay về chiếc lồng xinh đẹp của buổi sáng mùa Xuân

        Không ước hẹn
        Mà sao ta vẫn gặp
        Chút tình chân
        Thân thiết chẳng muộn màng
        Ngày tháng cũ
        Tịnh yên đời cô lẻ
        Phút cuối đời
        Mong sẻ chút ân sâu
        Ngày nhung nhớ
        Thơm từng hơi thở dịu
        Đêm ưu tư
        Ngơ ngác một đời tình.

      Atlanta( Ngày đầu Xuân nắng ấm)
   
      Viết tặng PQH.
  
     Nguyên Hạ_Lê Nguyễn
       

Không có nhận xét nào: