Không nắng vàng
Không gió heo may
Nhưng trong ta vẫn dấy cơn bão nổi
Tâm tình ta lặng thầm như gió thổi
Tình nặng mang bao u ám nhọc nhằn
Không sương sa
Không gió mưa bão nổi
Một kiếp đời lưu lạc chồn trần gian
Như chuyện xưa : Ai ngậm ngãi tìm trầm
Đến bao giờ tìm thấy một tình thâm
Thâm sâu lắm ...Chỉ còn mong kỳ tích.
Cuộc tình ta
Đến đi ...Chiều tóc rối
Nào sá chi giọt lệ buổi chia xa
Mảnh gương vỡ chẳng giữ sao lành lặn
Giọt nước tràn ly vẫn không thống hối
Gom gương vỡ để dành trong góc tối
Nước tràn ly...Chỉ đợi kiếp luân hồi
Tiễn người đi...Một cuộc tình
Còn ta đi sớm về khuya một mình
Tuồi trời tóc bạc trắng tinh
Soi gương, lược lệch, tóc xanh đổi màu
Chiều nay chân lạc lối nào
Nỗi lòng bỗng cứ nát nhàu tả tơi
Bỗng sao xuôi nước tràn ly
Hốt vào sao được nên ta cũng đành.
Atlanta May 4th 11
Nguyên hạ_Lê nguyễn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét