Chủ Nhật, 22 tháng 5, 2011

TỨC NGỰC

        Những con diều đang dán dở dang trên sân gạch loang lổ những vết hồ chưa khô, những khúc tre còn chưa chẻ hết, một đám bùng nhùng những giấy nhựt trình cũ và mấy miếng giấy đỏ giấy xanh lẫn lộn trên mảnh sân nhà bà ngoại con Mận, đám con nít bu quanh thằng cu Lì nó là đứa lớn nhất trong đám con nít lau hau đang dán mấy con diều chuẩn bị cho buổi biểu diễn trên soi bắp xế chiều nay.

      Cái nóng oi nồng của buổi trưa hè  nơi ngôi làng nhỏ dọc theo con sông lững lờ xuôi chảy, bến nước trong xanh soi thấy cát trắng hai bên bờ chỗ thấp chỗ cao, nối vào bờ soi đậu phộng mới nhổ, một khoảng đất trống lý tưởng cho đám con nít trong thôn chạy chảy, thả diều vào những ngày nghỉ hè của lũ nhỏ nhà quê..

     Mấy đứa trẻ chập choạng tuổi nhau, nhưng đa số là con trai, lộn trong đám con trai mình trần trùng trục, mặt mày lem luốc, con nhỏ Mận cũng chu mỏ, quẹt mồ hôi chảy xuống hai má đỏ bừng vì cái nóng hâm hấp của cơn nắng hạ đang chìm dần cuối hàng tre, đám con nít đã làm xong con diều của mình, đang xách những con diều giấy chạy tứ tán ra đám soi đâu phộng, còn lại chỉ mình con mận và thằng cu Lì đang cặm cụi dán những chiếc đuôi cuối cùng vào con diều màu hồng cho con nhỏ.

   -    Mau chút lên anh , em thả diều xong còn chơi u mọi với tụi nó nữa đó anh, xong mới tắm sông.và còn tập bơi nữa đó anh, mau lên anh, mau lên anh.

    Đứa con trai chạc lớn hơn con nhỏ chừng năm sáu tuổi đang chu mỏ dán những mảnh đuôi cuối cùng vào con diều giấy cho con Mận, nó trừng mắt ngó con nhỏ.

 _ Nhớ hôm qua anh nói gì hông? cứ để lũ nó cõng em , té chảy máu đầu gối quài nhen.

 _Nhưng em thích chơi u mọi với lũ nó, sao anh hổng thích? em thích mà.

   Thằng cu Lì nhìn đi chỗ khác, hai tay xụi lơ, nói nho nhỏ trong miệng nhưng con nhỏ nghe được và hổng hiểu gì hết.

 _ Hổng để lũ con trai cõng em nữa nghen, mỗi lần nhìn tụi nó cõng em là anh thấy tức ngực lắm.

 _ Sao kỳ dzậy anh , sao tụi nó cõng mà anh bị tức ngực, anh đâu có cõng em nà?

 _ Hổng biết thì thôi, nhưng không nghe lời ngày mai anh không tập bơi cho em nữa đâu.

      Hai đứa chạy lúp xúp ra bờ sông, một lớn, một nhỏ,  nhập vào đám con nít nhỏ, chạy tung tăng theo những cánh diều đang bọc gió chiều, những ngọn gió mát dịu phơn phớt lên hai chùm tóc nhấp nhô của con nhỏ, nó chạy tới chạy lui trên đám đất theo đám con trai nhỏ trong làng xúm nhau thả diều, bắt dế trên khoảng đất trồng chưa gieo trồng.

      Những đứa trẻ chập choạng tuổi nhau, cỡ từ sáu bảy tuổi đến chín mười tuổi, chỉ có thằng cu Lì là lớn hơn vài tuổi và đã học lớp đệ lục, đa số những đứa trẻ ở quanh quẩn trong thôn, chỉ có con Mận là ở Qui Nhơn, và cu Lì cũng học ở trường tỉnh, nghỉ hè về chơi nhà Ngoại nó  một tháng như mỗi năm khi mùa hè đến.
  
    Năm nào con nhỏ cũng đòi mẹ nó về quê chơi với bọn trẻ ở đây, mà nó lại chỉ thích chơi những trò chơi của đám con trai, thả diều, bắt dế, cỡi ngựa chuối, u mọi và tắm sông, tập bơi...
    Nó mạnh mẽ bì bõm lặn hụp theo mấy đứa nhỏ trong thôn xóm, tham gia tất cả mọi trò chơi nào nó thích, những trò chơi buộn bán, nhảy ô quan của đám con gái nó cũng thỉnh thoảng tham gia nhưng mau chán và bỏ cuộc nửa chừng.

   Tụi con trai trong xóm chơi trò nào là nó chạy theo tham gia cật lực, nó thích thả diều nhưng không biết dán, những con diều dán bằng những tờ giấy đôi trong quyển vở cũ loang đầy mực tím, mực xanh, cho đến trò chơi u mọi với đám con trai, khi thua cuộc nó cũng ì ạch cõng mấy thằng nhóc mình trần trùng trục, đen mẽm như mấy con trâu con.

   Khi đứa nào thua thì phải cõng đứa kia chạy quanh một vòng hay hai vòng theo qui định, có khi con nhỏ cõng thằng cu Sún hay thằng Đực trên lưng nó, miệng thở phì phò, hai má đỏ lưởng, hay mỗi lần nó ôm lưng mấy thằng nhỏ khác cho chúng cõng chạy vòng vòng trên sân là mặt thằng Cu Lì bỗng nóng bừng và nó nghe tưng tức ở ngực, máu nóng xông lên mặt làm ngứa ngáy mấy cái mụn đỏ trên mặt đứa con trai vừa chớm dậy thì.

      Những lúc đó chính nó cũng không hiểu tại sao? và chỉ quay nhìn chỗ khác, môt đôi lần nó có nói với con Mận ý tưởng này và bị con nhỏ thật thà hỏi lại:

   _ Sao lũ nó cõng em mà anh tức ngực??nó chỉ lúng túng làm lơ, có khi con nhỏ hỏi mãi, nó tức mình nạt ngang.
   _Ừ dzậy đó, ai biết, sao hỏi quài, biểu thì nghe đi, hổng nghe anh hổng tập bơi cho nữa đâu.

Con nhỏ thường quay mặt bỏ đi nhưng không dám giận vì sợ thằng nhỏ  bỏ về không trở lại tập bơi cho nó nữa.

     Sau những buổi chiều chạy chơi đuổi bắt nhau, đá banh, cút bắt, tụi nhỏ lại theo đám con trai lớn hơn xuống tắm sông và tập bơi bì bõm trong bờ cùng đám con nít lau hau chưa biết bơi, chúng lặn hụp, tập nhắm mắt  nín thở lặn xuống nước, trồi lên hụp xuống, té nước vào nhau chí chóe

    Để chuẩn bị cho những lần tắm sông, bọn trẻ bắt những con chuồn chuồn kim màu đỏ tía, vạch rún cho chuồn chuồn cắn chảy máu, đứa nào cũng hăng hái như đó chính là điều kiện phải tuân thủ khi muốn bơi ra được cái cột sắt bên kia sông. những cái rốn lồi bám đầy đất cát trên những cái bụng to trên thân thể mỗi đứa đều bị đám chuồn chuồn cắn "trả đòn thù"vì tối ngày ruồng bắt chúng bỏ trong chai chờ đem ra bờ sông chuyền nhau làm công việc tự nguyện ấy.

   Không biết cái cột sắt có từ đời nào và được cắm sâu dưới đáy , có lẽ khi làm chiếc cầu sắt bắt qua sông người ta cắm nó ở đó để làm mốc cho khoảng cách giữa cầu và con lộ hay một lý do nào đó, nhưng những đứa trẻ trong làng tự đặt ra điều lệ "ắt và đủ ấy cho mỗi đứa".

   Khi đứa trẻ nào trong làng lớn lên cũng lấy cái mốc là cây cột sắt để tập bơi từ trong bờ ra cột và quay trở về,  điểm mốc là cái cột sắt , bao giờ làm được công đoạn này là đã trở thành người lớn, đó là một qui định của đám trẻ trong làng với nhau.

   Qua bao tháng năm sống những ngày tuổi thơ tại nơi này, đứa con nít nào cũng ráng làm công việc ấy, sau khi một mình bơi sãi ra tới cây cột và bơi ngược trở về :" là biến  thành người lớn".

   _Anh Cu Lì  ơi, bữa nay anh thành người lớn rồi hả, một mình anh bơi tới cây cột là anh người lớn rầu, thôi anh tập dùm em đi., hoan hô anh thành người lớn...hoan hô.

  _ Ừ cũng được, nhưng từ nay em hổng được đưa rún cho con chuồn chuồn cắn nữa nghen

  _ Sao dzẫy anh, chuồn chuồn hổng cắn rún sao biết bơi được anh?

  _Đã nói là anh tập cho thì biết bơi, hổng cần cho chuồn chuồn cắn rốn nữa biết chưa? hiểu chưa?

Con nhỏ lấm lét nhìn chàng trai mười sáu , hôm nay sao bỗng nói nghiêm trọng và khàn khàn như con vịt đực.
G iọng nói uy quyền của người mới từ thành phố về có khác.

  _ Em biết rầu, hổng cho chuồn chuồn cắn rún nữa để anh tập... không cho mấy thằng kia cõng...anh tức ngực? phải dzậy hông anh?

  _ừ  ư ưm...

    Con nhỏ cứ lập đi lời dặn của thằng cu Lì bị bể tiếng nói khào khào bên tai mấy điều lệ kỳ khôi...

Trong trí nhớ nhỏ nhoi của đứa bé tám chín tuổi nó chỉ nói như trả bài cho xong chuyện, nó chỉ ham chạy theo đám con trai chập choạng tuổi nó chạy đuổi nhau, chơi đùa hả hê bên đám con trai, chúng chơi trò chơi nào là con Mận theo chơi liền không mệt mỏi, nó cũng mạnh mẽ và hào hứng trong tất cả trò chơi nào đám con trai đặt ra, nhưng nó cũng nghe lời anh CuLì  để anh tập cho biết bơi, mai mốt về  Qui nhơn còn đi tắm biển và được anh dán dùm mấy con diều mà con nhỏ không sao làm nổi.

    Những mùa hè nơi quê Ngoại và những ngày thần tiên vui chơi thỏa thích cũng qua mau,  con nhỏ cũng lớn dần theo thời gian, nhưng khi nó không còn thích u mọi với đám trẻ con trai, không còn thích cho chuồn chuồn cắn, không còn chạy nhông nhông theo cánh diều vào những chiều lộng gió mà nó chỉ ngồi thẩn thờ nhìn ra cây cột sắt bên kia sông, điểm mốc của đám trẻ trong làng nhận ra nhau là đứa nào đã biến thành nguồi lớn...

    Khi ánh mắt con Mận biết mong chờ hình bóng của anh Cu Lì đạp xe đòn dông trở lại xóm quê dán cho nó những con diều nhỏ, tập cho nó biết bơi ra cái cột sắt nơi bến sông xưa,và những lần anh cu Lì chở nó lông nhông trên bờ đê bằng chiếc xe đạp đòn giông, nó khoái chí ngồi đàng trước.

      Hai cái bím tóc nhỏ xíu của con nhỏ chạm vào mặt mũi nó, cái mùi chua chua, ngai ngái của con nhỏ thoang thoảng bên mũi nó, nó hít thật sâu vào ngực như lúc đói lòng đi ngang qua căn nhà đang nấu xào mâm cỗ, nhưng mỗi khi nhớ đến hương vị ngai ngái của hai bím tóc ấy, thằng cu Lì thấy cũng phê phê một cách diệu kỳ và nó thấy thật vui...

     
   Những mùa hè kế tiếp, đứa con gái nhỏ ngày xưa, bây giờ đã thản nhiên bơi chậm rãi một mình ra cây cột sắt và âm thầm bơi ngược trở vào, dõi mắt buồn nhớ chuyện mùa qua, quay quắt nhớ về người anh trai bên kia cầu của những  mùa hè năm cũ...

   Những mùa hè trở về trong mong đợi vẫn không thấy bóng ai đó trở lại bến sông xưa, đứa con gái bé nhỏ ngày xưa nô đùa trên bãi cát với nụ cười vô tư chưa hiểu nổi mấy câu nói bâng quơ của anh con trai mới lớn, bây giờ trong nỗi nhớ bâng quơ, cô con gái bỗng nhớ về những câu nói lững lờ khó hiểu của chàng trai bên kia cầu ngày nào mà đến thời điểm này cô cũng chưa hiểu trọn, nhưng cô chỉ mong gặp lại chàng trai để hỏi cho ra lẽ và muốn nghe anh giải thích tại vì sao??/

  _  Tai sao mấy đứa kia cõng em mà anh bị tức ngực?

  _  Tại sao anh không cõng em ...mà anh bị tức ngực?

  _ và tại sao anh không về chở em đi trên chiếc xe đạp đòn giông?
 
    Những câu hỏi tại sao và tại sao???vẫn chưa một lần được giải đáp, vì chàng trai xưa đã quên lối tìm về.

      Theo nhiều lần dọ hỏi thì con nhỏ biết lờ mờ rằng người con trai bên kia cầu của ngày xưa đã vào lính và bương ba trên vạn nẻo đường xa, đã không còn nhớ về những ngày xưa trên bến sông nơi quê mẹ xa mờ kỷ niệm ấu thơ...

   Đứa con gái nhỏ vẫn quay về ngóng đợi, để làm gì ? mong gặp lại bóng người xưa...
   Được gặp lại anh cu Lì ngày nào mà nó hằng ngưỡng mộ về những sãi tay xa trên sông nước, về nét vẽ tuyệt vời hay cách làm đẹp những cánh diều tung bay trong tiếng gió và nó cũng  mong chờ anh giải đáp một thắc mắc đã đi sâu vào tiềm thức.

    Thời gian này con Mận cũng đã có thể một mình bơi ra cây cột, một mình ngồi trên bãi cát nhìn vào cõi hư vô, nhung nhớ đợi chờ một bóng hình, một hình bóng cũ luôn trở về vào những ngày mùa hè, dán cho bọn nhỏ những con diều tung gió, tập bơi cho bọn trẻ, chở con nhỏ ruổi rong trên những nẻo đường quê... hay ưu tư gởi câu nói nửa  vời không đủ nghĩa...

    Mới đó mà cũng đã gần năm thập kỷ đã đi qua...Thời gian vút bay hơn ngọn gió chiều nay trên bến vắng, đứa bé gái ngày xưa lại trở về bến sông xưa...
   Cây cột sắt đã không còn đó nữa, chiếc cầu xưa đã dời chỗ ra con đường quốc lộ cho thẳng băng con quốc lộ số một, bến sông xưa chen chúc những mái nhà của những người dân từ các vùng khác về sinh sống, khung cảnh lạ hoắc lạ huơ.

    Bỗng một ngày khi tìm về nơi chốn cũ,  người con gái ngày xưa trở về vẫn mong dọ tìm tin tức người bạn cũ, mới lờ mờ biết rằng : chàng trai hay trở về dán những cánh diều cũng mới tìm về lại bến sông xưa...

                    Và anh cũng đã đến tìm lại cây cột sắt trên dòng sông cũ...
                    Và em cũng đã tìm về lại bến đò xưa....

    Đứa con gái nhỏ với hai cái bím tóc đong đưa trong gió, ngày nào ...nay đã điểm sương pha.
    Đã trở về bến sông xưa nhưng không bao giờ gặp lại nhau lần nào nữa...câu hỏi ngày nào vẫn chưa một lần được giải thích , nhưng bây giờ thì cũng đã không cần nữa ...Vì bụi thời gian và những tháng năm xa mờ đã xóa đi niềm hy vọng, câu nói  ngày xưa cũng chỉ còn vang vọng trong tâm khảm xa mờ mà thôi, tất cả cũng chỉ là một kỷ niệm của một thời tuổi nhỏ, một cảm giác bâng quơ và nỗi ấm ức dại khờ khi mỗi lần "tức ngực".

              Biết ai có còn nhớ lại cái cảm giác ấy của buổi đầu đời...

      Ai giờ chờ giấc chiêm bao
      Cõi trần tục ...chẳng gặp nhau kiếp này
      Dấu xưa lạc bước chiều nao
      Thuyền rời bến mộng...lối xưa tìm về


Atlanta   May    22nd    11

                         Nguyên Hạ_Lê Nguyễn
  _

Không có nhận xét nào: