Thứ Năm, 2 tháng 6, 2011

GIỌT CÀ PHÊ CHO NHAU

      Thói quen mỗi ngày của em, vẫn là ngồi một mình nhâm nhi ly cà phê nóng trước khi rời nhà đến chỗ làm
     .Sáng nay ngoài trời lất phất những giọt mưa, những giọt mưa phay pháy rơi mềm trên những cánh hoa Tường vi sắc hồng nũng nịu trong gió .

      Hôm nay đã là những ngày bắt đầu của tháng Sáu, thời tiết oi nồng, có khi lên đến cả trăm độ, những cây cỏ trong khu vườn sau nhà em đã bắt đầu úa vàng , đang chờ những lon nước mát, cơn mưa phơn phớt trên bờ cỏ úa bỗng chớm vươn mình.
     Vẫn chiếc ghế quen thuộc và tách cà phê nóng, tay mơn man xoa xoa hơi nóng của chiếc cốc sành, vẳng bên tai tiếng hát  từ xa vẳng từ những bài ca anh gởi tặng em
    Những bài ca anh gởi từ xa "Nhạc của tui"...Em hãy nghe trước khi đi ngủ em nhé.

     Sáng nay cà phê một mình
     Saigon chợt mưa chợt mưa
     Nhớ em bao nhiêu cho vừa
     Em ơi, em ơi...

 Những âm thanh vang vọng của bài ca "Cà phê một mình" của Ngọc Lễ, bài hát thật dễ thương , gợi nhớ về Saigon của những ngày tháng thật xa...nhớ về Saigon với những cơn mưa bất chợt, rộn rã và lênh láng rồi tan biến, không như cơn mưa ở đây, những giọt mưa êm mềm, lãng đãng như một cuộc tình chênh vênh, không khởi đầu và không điểm đến.

     Sau tay lái trên những lối quen, ly cà phê vẫn theo em trên suốt quãng đường dài, bản tình ca dang dở, đầy ắp giọt nhớ giọt thương vẫn vẳng bên tai em...

     Sáng nay nghe mưa quanh mình
     Trời chợt lạnh như mùa Đông
     Những cơn mưa ơ thờ
     Rớt trên cuộc tình mong manh

   Chiều hôm qua cũng bên tách cà phê nóng và vẳng tiếng nói ai đó cũng bên tách cà phê, giá cũng là hơi hướm của tách cà phê ngày nào trên đất Saigon với hương vị đậm đà dẻo kẹo của một chút ấm áp tỏa hương thơm...vừa uống vào lòng bằng khứu giác, uống bằng vị thơm ngấm vào chân răng...Anh hãy nhắm mắt lại...Và em cũng nhắm mắt lại...
   Hương cà phê thơm nồng tình tự sẽ lãng đãng ngấm vào từng kẽ của chân răng.
   Em sẽ đặt tên cho chúng là "những giọt đằng chơi vơi" .Hương vị cà phê Buôn Mê thuột nhen anh.
   Ở đây thỉnh thoảng em cũng uống " Starbucks coffee" của Mỹ, cũng có chút hương thơm, nhưng vẫn không sao bằng hương vị của cà phê quê hương mình đâu anh.

  _ Em ơi, nhưng anh uống bằng cà phê bột của Mỹ, có được không ?
  _Em ơi, anh không nhắm mắt có được không?
  _Em ơi, anh quên ngậm lại mà nuốt hết rồi...
  _Em ơi, và em ơi....
   
     Những ngôn ngữ thật ấm nồng vụng dại như thuở mới vào đời như lãng đãng chút hương thơm của vị cà  phê đắng đang ngấm vào chân răng, đang ngấm vào ảo giác của sự thăng hoa, thật diệu kỳ đó anh.

  _ Cám ơn anh, anh dùng loại cà Phê nào cũng được.
  _Nhưng anh phải uống từ từ...Nhớ chứa trong chiếc bình giữ nóng.
  _Khi lái xe, mỗi lần ngừng xe, anh uống một ngụm nhỏ.
  _ Để giữ cho khỏi buồn ngủ lúc lái xe, anh nhé
  _ Và đừng quên giữ lại một ngụm nhỏ cuối cùng cho em...

     Sáng nay mây thấp trên đầu
     Từng giọt cà  phê ngọt đắng
     Biết em nơi đâu bây giờ
     Em ơi, em ơi....

   Anh ơi, những giọt cà phê đen bóng, dẻo kẹo với hương thơm quyến rũ ...của những ngày nơi quê cũ, rồi những ly cà phê đá , làm mát lòng em trên đất Saigon xóa mờ giấc ngủ chập chùng của những tháng năm xa mờ vụt mất...Và bây giờ một mình mỗi ngày bên ly cà phê một mình ngồi ngẫm chuyện năm xưa...nỗi buồn chợt đến chợt đi, thoảng trong hương thơm ngày cũ bãng lãng một chỗ ngồi và những giọt cà phê nhớ về nhau.

    Thời gian trôi nhanh như một cơn mưa trút vội, những oan khiên khổ lụy như chuyện kể của một chuyện tiểu thuyết đời thường, tất cả đã định vị, chỗ ngồi và cuộc đời của mỗi chúng ta đang xuôi chảy và lạnh lùng như cơn mưa bất chợt sáng nay.

    _ Em ơi, em ơi...Chỗ dựa tinh thần của một đời nhau
    _ Anh ơi, anh ơi...Có sá chi giọt nước của cơn mưa rào bất chợt
    _Nhưng em ơi, mình để lại một ngụm cà phê cuối cùng để làm chi???
    _Nhưng xin anh hãy cứ giữ lại một chút cho em anh nhé.
    _ Anh biết rồi, nhưng chưa hiểu để làm chi ???
    _Phải chăng em muốn nói rằng, một chút ấy là mảnh ân tình cuối đời mà mình giữ lại cho nhau???
    _ Anh nói đúng, nhưng còn cái hương vị trên vành môi, cũng là cái thật gần đó anh.

    Chúng mình cho nhau...
                Là thế đấy, những câu nói vội vàng, những âm thanh thoáng buồn, bãng lãng, những âm thanh chợt thấp chợt cao như những bản tình ca dang dở, những bản tình ca trao gởi đứt đoạn và thẩn thờ nhưng ăm ắp một trời thơ, trải dài câu  luyến nhớ...

     Sáng nay ngồi khóc một mình
     Từng giọt sầu rơi lặng lẽ
     Biết ta xa nhau thật rồi
     Ơ...hờ.
   
     Bài hát " Cà phê một mình "cũng vừa dứt, chỗ làm việc của em kia rồi, mấy giọt cà phê em còn giữ lại trong đáy cốc...Bây giờ em sẽ thấm nhẹ lên môi...và ở đó anh cũng thử làm như em...

    Anh đã biết bây giờ anh phải làm gì chưa???
    Một chút hương cà phê thơm hòa cùng gió thoảng và cả những giọt mưa
    Những giọt cà phê gởi  cho nhau trong gió heo may
    Hòa theo em  câu hát, mấy lời em gởi gấm theo cơn mưa

    Sáng nay chân bước một mình
    Cà phê trong em mặn đắng
    Ướt môi em.... anh bây giờ
    Anh ơi... anh ơi....


Atlanta June 2nd. 11

    Nguyên Hạ_Lê nguyễn

Không có nhận xét nào: