Thứ Hai, 20 tháng 6, 2011

MỘT PHÚT CHỜ NHAU

      Những tiếng chuông điện thoại reo vang , reo vang vang... Là niềm vui ngóng đợi.
     Âm thanh rộn rã, như bước chân xôn xao trên sân sỏi cho những lần một mình đếm bước trong buổi sáng tinh mơ hay trong buổi hoàng hôn., những lời thầm thì nhắn gởi, những kể lể triền miên...những âm vang ấm nồng tình tự.

    Âm thanh ấy đã dưỡng nuôi tâm hồn Thi trẻ lại...
    Từ ngày họ quen biết nhau, tưởng như ngày dài không nghe được tiếng nói nhau là tưởng chừng như sự trống vắng vô vị của thời gian, như nỗi buồn lo bất tận, bồn chồn khôn nguôi, tiếng chuông reo và nỗi đợi chờ âm âm như tiếng sóng xô bờ cũng có thể làm thay đổi cả cuộc sống lặng thầm thành ấm áp thân thương, biến ngày dài thành thật ngắn, biến đêm trường thành khoảng ngắn của thời gian, họ mong cho mau tối mau sáng, cho thời gian lắng đóng bỡi một tiếng reo vui.

    Sau mỗi lần họ nói chuyện cùng nhau, những lời giã biệt , những nhắn nhủ ấm nồng, Thi không bao giờ cúp máy ngay, Thi vẫn chờ cho tiếng máy bên kia tắt trước rồi nàng mới áp nhẹ máy vào tai, nghe ngóng rồi mới tắt sau...họ với nhau là thế đấy...

   Có vài lấn chờ đợi tiếng máy cúp trong vài giây...Bỗng tiếng Định bên kia âm vang:
  
      _Sao em chưa tắt máy???
      _Em chờ anh tắt trước, rồi em sẽ tắt sau
      _Khờ quá, bao giờ anh cũng chờ em tắt trước để biết rằng em đã bình an.
      _Thôi anh vào làm việc đi, em tắt máy đây.

    Một chút xúc cảm dâng tràn bãng lãng, một chút cảm thông nhẹ nhàng như tắm mát tâm hồn họ sau bao tháng năm kiếm tìm vô vọng...Để một phút giây nào đó cả hai cùng nhận ra rằng:

            "Hóa ra,  tình yêu thật đơn giản...Chỉ cần một phút đợi chờ đã nói lên tất cả"

     Những tháng ngày miệt mài bên công việc, tưởng chừng như chôn vùi cuộc đời Thi vào lãng quên, cuộc sống không hẹn hò, không đợi chờ, không ước hẹn...nối tiếp nhau như những nốt nhạc trầm, lặng lờ như con nước chảy xuôi.

     Bỗng một ngày ...Trong nỗi buâng khuâng bất chợt, Thi chợt nhận ra rằng mình vẫn còn dạt dào sức sống, đầy ắp nỗi đam mê...Và họ đã quen nhau do một sự đồng cảm của tâm linh , một bất chợt của sự trống vắng và họ cùng có chung một nỗi niềm riêng mà lại có những cái chung nhau, đó là lúc nào họ cũng muốn nghe tiếng nói của nhau, âm hưởng thân quen, đợi chờ , nhung nhớ, thân ái và thấm sâu vào từng ảo giác của tâm hồn họ.Một sự nương tựa của tâm linh mà những người ngoài cuộc không ai hiểu được...Vì sao và bỡi vì sao?
  
    Họ bỗng trở thành hai tín đồ mộ đạo, một con chiên ngoan đạo, cuồng tín trong đức tin mà họ đã đặt ra, tiếng gọi của thần linh, tiếng gọi của tâm linh của những người mộ đạo, chân lý của tình ye6un sự giàn trải của ngôn ngữ mà chỉ hai người mới cảm thông và hiểu tại vì đâu và bỡi tại nơi nào, không cần gặp gỡ, không cần thời gian và không gian, không cần biết tuổi thời gian vì chưa một lần gặp mặt.
  
      Nhưng có lúc cả Thi và Định cùng nhận biết hoàn cảnh và tuổi thời gian không cho phép họ làm những gì mà con tim mách bảo phải thành sự thật: Phải cùng bước chung đường, phải chia nhau ấm lạnh...Nhưng họ vẫn yên vui vì biết rằng họ có cùng chân lý đề soi bước chân nhau.

      Muốn níu thời gian chẳng thể rồi
      Cánh chim bay vút thể tình ai
       Nỗi buồn mờ mịt...Bờ chân lý
       Bỗng chốc thiên thu, giấc mộng dài
   
     Cuộc đời của một con người trãi dài như một giấc mộng chiều, giấc ngủ chiều mỏi mệt, một ngày được ngơi nghỉ lạc vào giấc mộng chập chùng trĩu nặng, những đá tản của cuộc đời đã úp chụp lên cuộc đời cả hai. Hạnh phúc bãng lãng như chìm sâu trong cơn mơ nặng chĩu những cơn hôn mê bấn loại, như cánh chim chao đảo giữa bốn bề gió cuốn...Một giấc ngủ chiều mỏi mệt.nhưng cũng thi vị và có thêm năng lượng cho cuộc sống còn của tâm linh.

     Khi gặp Định, trong cơn mơ  nàng chợt nghiệm ra rằng:

    "Khi đã yêu một ai đó bằng tất cả con tim và sự đồng cảm cho nhau...thì đừng đợi đến ngày mai để nói với người ấy biết điều đó...Bỡi ngày mai sẽ không bao giờ đến nữa với ta"

     Trở mình thức giấc ; Ta vẫn mạnh
     Hoang vắng tâm tư bỗng khóc òa
     Hòa trong nỗi nhớ cơn mưa tạnh
     Một tiếng chuông reo....Giấc mộng hòa

    Mộtt khi đã định hướng cho tâm hồn và con tim rung những cảm xúc hòa chung một nhịp, cả hai cùng định vị cho nhau những qui ước không viết thành lời ...Bỡi họ chưa một lần gặp gỡ nhưng trong tâm tình của họ cùng nhận biết ra rằng: tình cảm không cần đong , đo , cân, đếm.
 
   "Khi đã yêu, thì hãy yêu bằng tất cả trái tim. Có thể sự chờ đợi của trái tim yêu chân thành rất mong manh....Nhưng ít nhất nó cũng khiến cuộc đời của cả hai không trở thành vô nghĩa"

    Rồi những tâm tư vẫn từng phút giây dàn trãi cho nhau, như ngọn lửa hồng vương vấn , làm ấm áp tâm hồn của hai linh hồn vẫn vương vấn vì nhau mà quên đi những âm vang thế sự

       Năm tháng trãi dài câu nhung nhớ
       Con nước chia xa vẫn lặng lờ
       Chờ bóng thuyền xưa rời bến cạn
       Quãng vắng đò xưa vẫn đợi chờ


Atlanta  June 20th 11
   
                Nguyên Hạ_Lê Nguyễn


Không có nhận xét nào: