Chủ Nhật, 1 tháng 7, 2012

CÁNH HOA NHUNG NHỚ



      Mỗi lần trở về nhà tôi thường lục tìm trong tủ sách cũ những sách vởi ố màu theo năm tháng lãng quên...Những cuốn tập vở úa màu giấy tập, dính chúm vào nhau qua những lần mưa lụt, nhưng mẹ tôi vẫn giữ lại cho tôi đến bây giờ...Ôi những kỷ niệm một đời tôi, tôi nâng niu , lật mở khi mỗi lần trở về căn nhà cũ...những cuốn sách bị mối mọt và hơi nước ẩm xông ướt dính vào nhau, tôi lần từng trang giấy cũ, kiếm tìm những dấu tích ngày xưa còn lại trên từng trang giấy vàng ố , những tấm ảnh trắng đen còn lưu lại trên những cuốn lưu bút ngày xanh...tất cả như một phẩm vật của cuộc đời mà tôi còn giữ được.

 
      Những tấm thiệp chúc Xuân của bạn bè  ngày ấy gởi tặng nhau vào mỗi độ Xuân về, những lời chúc ngây ngô, trao gởi cho nhau , được viết bằng mực xanh, mực tím...những mái tóc của một thiếu nữ, hay những đóa mai vàng vẽ trên nền giấy bìa trắng mà nay đã úa màu...hay những cánh phượng hồng loang màu đỏ thẫm....cùng những cánh hoa tím màu nhớ thương....

     Lục lọi trong những cuốn lưu bút cũ , một chồng thiệp chúc Xuân rơi xuống...những cánh hoa Pensee! thật mỏng manh như những cánh bướm mỏng rơi vãi khi bàn tay tôi chạm nhẹ vào từng chiếc...

    Nhìn lại ngày tháng ghi bên dưới mỗi tấm thiệp, thời gian cách nhau từng mỗi mùa Xuân về...
    Mới đó mà đã ngoài bốn mươi năm...Hơn bốn thập kỷ đi qua...tôi bàng hoàng nhìn lại.
    Thời gian trôi nhanh quá...mới ngày nào...ôi những tháng năm xa mờ mộng ảo...
     Ôi nhũng kỷ vật này còn giữ lại chờ tôi....????
  
    Ngày đó....đang mờ dần và tỏa sáng trong trí nhớ mù mờ của tôi.

    Tôi nhận tấm thiệp có kết bằng những cánh hoa Pensee! tím, những cánh hoa tim tím có điểm những gân chỉ vàng, hay những cánh màu vàng có pha màu trắng tím....bây giờ những cánh hoa khô ép khéo ngày xưa đã đổi màu nâu úa, nhưng những chữ viết và lời chúc của người trao gởi cho tôi ngày ấy vẫn còn nguyên tuy cũng đã mờ nhạt...

    Lòng buâng khuâng nhớ lại những kỷ niệm của một thời xa lắc..ở đó có tôi và những bạn bè trang lứa.
.
     Ngày đó khi mùa Xuân đến bạn bè tôi cũng thường trao cho nhau những tấm thiệp chúc Xuân..
.
     Người ấy là anh của một đứa bạn tôi, mỗi lần tôi đến chơi nhà đứa bạn, anh vẫn thường len lén nhìn tôi... khi tôi chào từ biệt anh thường nheo mắt khi tôi bước đi...

     Nhưng nếu tôi bạo gan quay lại thì anh đang trước cửa nhìn theo...Có một lần tôi quên chiếc nón lá nên trở lại và bất chợt nhìn thấy anh ở đó...

      Anh đã cho cho tôi những bàng hoàng cuống quít và vội vàng che nón bước nhanh hay giả vờ nói mau mấy câu bâng quơ cùng đứa bạn... em anh...

        Ngày đó anh học hơn chúng tôi hai lớp...năm tháng cứ dần trôi và tuyệt nhiên anh không nói với tôi câu nào...Chỉ là những mắt nhìn...cái nheo mắt thân thương...và cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.

      Năm nào khi nhỏ bạn trao tôi cánh thiệp chúc Xuân thì cũng có kèm theo một phong thơ có cánh thiệp ép hoa Pensee! màu tím...của anh nó gởi cho tôi.

        Khi nhận được thiệp chúc Xuân từ anh...tôi cũng chỉ cầm về nhà cất kỹ và thỉnh thoảng đem ra săm soi , vuốt nhẹ cánh hoa bướm màu tím thân thương... rồi lại cất vào ngăn tủ...với chút nhớ nhung mong đợi...nhưng người gởi vẫn lặng câm...chưa nói gì thêm....


     Ngày đó ...tôi cũng chưa nghĩ ra rằng khi nào một thanh niên tặng hoa Pensee! cho một nàng con gái là có ý muốn nhắn gởi một tình cảm và hy vọng của mình...và khi người nữ nhận hoa Pensee!...
tức là đang mong chờ một điều gì đó... và tất cả vẫn lặng thầm theo năm tháng...
      Anh vẫn thinh lặng và tôi vẫn cứ chờ mong....

    Thời gian ...rồi lại thời gian....người con gái ấy...là tôi, khi có người dạm hỏi...tôi vẫn điềm nhiên lên xe hoa về nhà chồng...chẳng biết rằng người ấy có buồn hay vui....hay cũng chỉ lặng thầm nhìn theo xác pháo nhà ai nhuộm đỏ một sân nhà....và vẫn chỉ lặng yên....

     Lần tay lật mở cánh thiệp cuối cùng mà tôi nhận được...năm cuối cùng tôi còn ở nhà.mẹ.. tôi còn nhớ anh đã trao tận tay tôi tấm thiệp này chứ không qua nhỏ bạn...

     _ Tháng sau anh vào Sài gon...và đi nhập ngũ.
  Tôi bàng hoàng và chỉ thốt lí nhí mấy câu vô nghĩa:

     _ Chừng nào anh về???

     _ Em có chờ ngày anh trở về không???

     _Em không biết....

      Rồi tôi... lẳng lặng bỏ đi...
        Anh đứng đó nhìn theo...
              Và cũng chỉ có vậy....

     Trước mặt tôi bây giờ là mấy câu thơ anh viết gởi cho tôi trước ngày anh rời thành phố vào quân trường nhập ngũ...
    
         Gởi em cánh hoa màu tim tím
         Hãy giữ hành trang tuổi học trò
         Bao giờ gặp lại...gom thương nhớ
         Giữ cánh hoa xưa. ..lỡ trễ đò...

   Chuyến đò ngang mà tôi bước xuống đã đưa tôi đi thật xa....không gởi trao anh câu giã từ, không dấy lên trong hồn một chút luyến thương từ tạ...
   Ngày tôi sang ngang...tôi.chỉ gom hết những cánh thiệp anh trao gởi cất vào một ngăn tủ thật kỹ....
   và ...chưa một lần mở lại sau khi đã sang chuyến đò ngang...một sự vô tình đến thản nhiên...

      Và những lần trở về căn nhà cũ, khi đi ngang qua cửa nhà anh... nay đã đổi chủ bao lần...không biết người xưa giờ ở phương nào???và có khi nào trở lại căn nhà cũ và bất chợt nhớ về tôi không nhỉ????

      Sau bao năm rời xa quê mẹ, chưa mấy khi tôi nhớ về kỷ niệm và những lời nhắn gởi của người bạn xưa...
     
      Hơn bốn mươi năm sau...trở lại nhà...lật lại trang sách cũ, nhìn lại những bông hoa hình tim, ghép lại như cánh bướm, màu tím nhung nhớ của ngày xưa nay đã thẫm màu ...và những cánh hoa hình cánh bướm mỏng manh vỡ vụn khi tôi vuốt nhẹ... từng cánh màu tím thẫm rơi tan tác, vỡ vụn...

         Nhũng mảnh tình chưa trọn của tuổi học trò...nhũng kỷ niệm đẹp mà tôi đã lãng quên qua bao thập kỷ...chỉ còn lại chút dư hương...không biết tìm đâu...và để làm gì nhỉ????
  
       Bây giờ trên tay tôi là những vật nhớ của một thời tuổi trẻ bỏ lại sau lưng...

        Nhớ nhau trong phút giây này
        Tìm nhau ...tóc đã bàng hoàng pha sương
         Đò ngang chở nặng tơ vương
         Hương tình xưa cũ muộn màng...trước sau.


     Atlanta July1st. 2012

        Nguyên Hạ_Lê Nguyễn



Không có nhận xét nào: