Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014

BIỂN VÀ TÔI



        Biển muôn thuở trong trái tim tôi mãi là một bản tình ca bất tận...

 Biển trong tuổi thơ tôi là những kỷ niệm đằm thắm nhất, chất chứa bao yêu thương, luyến lưu qua bao chặng dài dâu bể của cuộc đời đã qua không phút giây nào tôi thôi gợi nhớ..
.
 Biển của riêng tôi không bao giờ hết mặn bỡi những mặn chát tự tình của đôi lứa chia xa nhỏ giọt lệ tiễn đưa từ biệt, những hạt nước tình si rớt xuống đời có biển làm nhân chứng cuộc chia xa.

 Biển đã bao lần làm nhân chứng cho những mộng tưởng bay xa của tuổi thơ tôi và những ngày mới lớn vào những năm tháng khát khao cháy bỏng tuổi đôi mươi, những mộng ước bay xa theo những cánh buồm nhấp nhô căng phồng giữa biển khơi gió chướng, tôi thường nhắm mắt hình dung ra những mạn sóng xô vào mạn thuyền bềnh bồng đưa tôi vào cơn mơ vượt đại dương của buổi giao thời với bao khe khắt của thời cuộc trên mảnh đất có biển của tôi.Tôi vẫn từng mơ ước mai sau tôi sẽ quen biết một người cũng sinh ra từ biển như tôi để cùng mộng về những tháng năm có biển và luôn mãi có nhau ở buổi hòang hôn.

  Biển của tôi cũng không bao giờ lặng sóng hệt như tâm tư với bao đợt sóng ngầm trong hơi thở trái tim tôi, trái tim luôn thôi thúc, rực cháy cuộn trào theo từng cơn bão nổi.bỡi tâm hồn tôi luôn dâng trào và cuồng nộ như biển, bất chợt và cuốn xô, có lẽ tôi chính là biển...hay biển là tôi.

  Biển của tôi muôn đời không cạn nước, chuyên chở bao ngọn sóng yêu thương giữa người và người chan chứa những tình thâm, trao nhau bao lời thệ ước gởi theo con sóng bạc đầu bao câu nói thâm tình, bao gắn bó trùng trùng, những yêu đương cuồng nhiệt...theo thời gian và âm thầm mờ nhạt giữa lòng nhau...

   Biển giật mình cuồng nộ bỡi ngày nào biển đã từng nghe bao lời thề ước :Những thề ước tận đáy lòng có biển xanh làm nhân chứng...Bây giờ biển vẫn còn ngút trời bão nổi , biển vẫn còn trước mặt mà chuyện hai ta xa cách nghìn trùng.tấm lòng của biển và nỗi thôi thúc không bến bờ nhưng không bao giờ thấy đích.

  Hãy nhìn thật xa vào vùng biển động mà nhìn lại chuyện tình ta...Hãy cám ơn nhau, cám ơn biển đã bao lần làm nhân chứng, hãy cám ơn đời đã cho ta đã quen nhau...Cám ơn biển đã vi vu chuyển nhũng câu hát mượt mà đưa tâm hồn ta trở về cõi thật...Bỗng từ lúc nào tôi thấm thía câu hát nhai đi nhai lại từ đĩa nhạc cũ vang vọng bên tai:

    "Lòng thật bình yên mà sao buồn thế...

     Giật mình nhìn tôi...ngồi khóc bao giờ"   (nhạc TCS)

  Biển vẫn luôn âm thầm nghìn năm réo gọi, réo gọi cuộc tình ta , những con người lớn lên từ biển , biển Qui Nhơn mãi tận cõi thật xa, với bao tháng năm xa cách, với bao bối cảnh cuộc đời nhưng trong tâm tôi vẫn mãi hòai nhung nhớ...nhưng cũng chỉ còn lại sự vô vọng muôn chiều..

      .Giật mình nhìn tôi....ngồi khóc bao giờ.

    Bỗng sáng hôm nay... rùng mình vì ngọn gió thu sang làm se sắt thịt da bỡi ngọn gió lùa qua làn áo mỏng, mới hay sự luân chuyển của gió giao mùa, nỗi buồn và nỗi nhớ quê hương xa vạn dặm ...ở đó có những người thân còn ở lại, ở đó vẫn còn nguyên vẹn những lời thệ ước gởi lại biển và thời gian, bây giờ muôn trùng xa cách , nếu không còn nghe biển hát bên tai ...có lẽ tôi không còn nhớ mình là ai, hồn lênh đênh như kẻ trôi giạt trên sóng biển chơi vơi, bập bềnh trong vạn nỗi sầu không định hướng.

     Bây giờ tôi đã lìa xa tất cả, hàng ngày đi về một cõi, lòng vui sao tiếng sủa vang rân của hai con chó nhỏ thân thương...có lẽ bây giờ cuộc đời tôi dính liền với những vật nuôi , niềm vui và sự mong chờ ở đó sao???
     Cuộc đời tôi và những ngọn sóng nhấp nhô không định hướng và bây giờ có đan xen tiếng chó sủa tận cõi xa...

    Vẳng bên tai tôi bập bềnh từng câu hát như biển gọi lúc hòang hôn:

      Dù thật lệ rơi...lòng không buồn mấy

      Giật mình tỉnh ra...ô nắng lên rồi
         (nhạc TCS)
   
    Giật mình tỉnh ra...chỉ biển và tôi

   Atlanta  October 4th 2014

    (kỷ niệm sinh nhật tôi)

     Nguyên Hạ-Lê Nguyễn

Không có nhận xét nào: