Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2014

ĐI và VỀ



                                                       Có những cuộc tình tìm nhau vội vã
                                                      xa nhau rồi   ... cũng chẳng biết yêu chưa...?


      Tháng mười tươi rói và yên ả nhất của một năm, những hoa lá trong vườn đã chín muồi, những trái quả ngọt ngào ươm roi chín mọng...Và những lá xanh bắt đầu đổi sang vàng, nâu, sắc thẩm, gợi vào lòng người thi sĩ những tiếc nhớ khôn nguôi.

      Mùa thu đi chầm chậm vào lòng mỗi người trong hoan hỉ chờ đón những mùa lễ hội cuối năm của đất nước giàu mạnh mà muôn vạn trái tim con người khắp mọi nơi trên địa cầu đều mơ ước bước chân nhập cuộc vào cuộc sống thần tiên hưởng trọn những hoan hỉ trần gian của những ngày lễ hội, hít thở không khí tự do và thõa lòng với ngập tràn những tiêu dùng phù phiếm trong cõi trần gian.

     Buổi chiều nơi đây xuống nhè nhẹ chút nắng vàng còn vương lại sự ấm áp của mùa hạ còn lưu luyến, những bông cúc vàng đua chen tưng bừng nở rộ sau bao tháng ngày nằm yên,  nhường bước những khóm hồng thắm tươi suốt mấy mùa qua...Ô kìa những chiếc lá vàng bắt đầu lả tả bay trên sân cỏ úa.

    Mùa Thu và nỗi buồn len lén bước vào tâm hồn của mỗi con người lúc buổi hòang hôn, hòang hôn của một ngày sắp đi qua và hòang hôn của một kiếp làm người luôn là người bạn đồng hành của nhau vạn kỷ.

    Chiều nay khi nắng còn hanh hao trãi dài trên bờ cây ngọn cỏ, cơn gió chướng đẩy đưa se sắc lạnh lúc đêm về, đắp lên mình chiếc chăn mỏng lượn lờ ...chìm sâu vào giấc ngủ, khẽ rùng mình  bỗng chòang tỉnh giấc bỡi sự giá lạnh lúc giao mùa...

     Tiếng còi tàu xa diệu vợi, tiếng còi nhự vang vọng từ cõi xa của những năm tháng thật xa nơi quê mẹ, tầm khắc này khỏang gần hôn bốn giờ sáng ở nơi đây...tiếng còi tàu vang vọng giữa thời khắc của mùa thu...những vang vọng trở về những hồi ức thật xa...

    Sân ga ...Đi  và đến của những con tàu luôn dẫn dắt hồn mỗi người tha hương những hồi ức khó nhạt phai
Ở đó là những lần đi, đến của những con người và sân ga đã làm nhân chứng cho nhiều người bao lần tiễn đưa, bao lần tiễn biệt nhau trong cuộc đời

       Đi là bắt đầu...
                           Về là kết thúc...

    Trong tâm thức nửa tỉnh nửa mê vọng về những ngày xa xưa ấy..
.Hình ảnh một cuộc giã biệt của một đôi trai gái tiễn biệt nhau với chập chùng bịn rịn, những giọt nước mắt tiễn đưa nhau, ấm nồng và ngọt ngào  như những viên kẹo ngọt.

   Chán vạn cuộc tình chia ly trong vạn điều uẩn khúc, âm thầm mang nỗi nhớ niềm thương suốt bao nỗi dậm trường chỉ vì không vượt qua khỏi chính mình...có biết đâu rằng trong cuộc trần ai đã có lần gặp nhau là một cái duyên lớn trong cuộc đời, họ cũng đã từng có với nhau biết bao kỷ niệm, để rồi một lần ra đi là mỗi lần rẽ vào một con đường riêng với bao nỗi niềm không tỏ hết...

     Có những cuộc tình chia tay trong tức tưởi , cái cảm giác không thể nào tả nổi, khi cả hai bỗng bất chợt thấy mình không chạm vào nổi tâm hồn của người kia, bỗng chốc không còn muốn duy trì mối quan hệ với nhau hay còn có thể coi nhau như thù hận...Nó như một dấu chấm hết, như dấu" Enter" thế là hết... cái cảm giác cho nhau như xa cách và buồn bã điệp trùng.

      Trong những đêm khuya giật mình thảng thốt lạc lối đường xưa trở về miền ký ức, những kỷ niệm hôm nao tìm về ...vẫn thấy nhớ nhớ thương thương...nhưng khi gặp nhau thì trái tim rất dửng dưng...như cung tơ lạc phím..
 
      Cõi nhân gian mấy ai nhìn lại được mình, có những kẻ suốt đời chỉ biết nhận mà không biết trao ra ...nên năm tháng chỉ là một nỗi u sầu cho người đối diện.

      Chập chùng trong những vũng tối tâm hồn về nhũng chuyến tàu và những cuộc tình tan vỡ...khi một tan vỡ xảy ra thì cả hai người trong cuộc không níu lại được nhau và những xảy ra sau hiện tại là tự mình phán quyết.

       Trong câu chuyện của con tàu chở nặng bao ưu tư và từ từ rời bến...ngước nhìn phong cảnh hai bên...như vẫy chào nhau lần cuối...thấp thóang bên lòng hai chữ đi và về ...cõi lòng bấp bênh , dùng dằn, nhưng miệng vẫn thốt lời bình yên muôn thuở.

       Những buổi hòang hôn vừa tắt nắng hay những lần lang thang làm kẻ chợ...vẫn mong có một vòng tay ôm  từ phía sau lưng...tuy vẫn biết có thể la một vòng tay lỏng lẻo che mắt nhân gian và che cả chính tâm can chỉ mong 'ta vẫn bằng người ...ai sao ta vậy"...



        Sân ga tiễn biệt của những ngày xa xưa nơi quê nhà luôn mãi hòai trở về thổn thức trong những sớm mai trở giấc...khi bình minh trở lại, tất cả trở về với thực tại buổi bây giờ: những cơm áo gạo tiền và những thực tế của cuộc sống xứ người : khi bước chân vào một nhà hàng hay bước chân vào một nơi mua sắm, tất cả mọi người đều vội vội vàng vàng , tranh thủ lo cho bản thân mình với bộn bề cuộc sống ...

       Họ chào nhau bằng  nụ cười và ngắn gọn chữ "HI" và khi tỏ lòng thương yêu nhau bằng gọn ghẽ ba tiếng "I love you" đơn giản như những gì muốn sẻ chia cho kịp thời gian không kịp nữa ... Và khi chia tay nhau họ vẫn vui vẻ lúc gặp lại cố nhân...Cuộc sống thật giản đơn và tình yêu cũng sòng phẳng không thốt câu 'óan hận"...Vì thế trên sân ga tiễn biệt, họ rộn ràng bỡi trăm tiếng chân khua và những tay ôm rất vội...

      Đời sống xứ người đã đưa những con người xa xứ đến những đổi thay từ cuộc sống đến tư tưởng, có những thứ văn minh của dân bản xứ mau thấm vào máu thịt những người mới đến, nhưng có những thứ mà không bao giờ bước vào tâm hồn những người xa xứ...Hỏi nhân gian là tại làm sao???

      Những người dân bản xứ biết sống cho bản thân họ, biết sòng phẳng với tha nhân, cuộc đời họ giản dị , đôi khi mời nhau viên kẹo ngọt và lời nói bãi bôi   "Take care", cuộc sống thật giản đơn và ngọt ngào như viên kẹo trao nhau, sòng phẳng và vô tư hạnh phúc...Chia tay vẫn bình yên nhẹ nhỏm.

       Nhưng đôi khi cuộc đời không ngọt ngào như viên kẹo trao tay ... khi chia tay cũng còn lại trong nhau những kỷ niệm...kỷ niệm còn đó, vết thương còn đó, nỗi buồn vẫn đeo đẳng...dù thời gian dài vô tận...

       Rồi những tháng ngày một mình đếm bước cả hai ...chợt trách mình chưa biết thương yêu đủ nghĩa , sống chưa thật với lòng mình, Không có chút niềm tin đặt để cõi nhân gian, tự cho mình là cao trọng hơn người và chưa biết mở lòng nói trọn nghĩa yêu thương.

      Hòang hôn xuống
                              chiếc lá vàng vẫn cố.
     Tìm cho mình
                            một chiếc lá kế bên.
                           


         Atlanta Oct. 26th 2014

           Nguyên hạ_Lê Nguyễn


       


      

   

Không có nhận xét nào: