Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

QUẢNG LẶNG


                 Tinh mơ vẳng tiếng còi tàu
                 Vang vọng mãi mỗi sớm mai thức giấc
                 Hơi thu chở hương gởi đất
                 Hòang hôn chờ...chao quảng lặng trùng trùng.

       Mùa Thu vừa chạm vào mọi ngõ nghách trong khu vườn, những bông hoa hồng chao nghiêng run rẩy như ngất ngưởng một niềm đau vì ngọn gió đầu Thu quất mạnh vào thân cành làm chao đảo những cánh hoa còn giang tay níu lại trên thân cùng lá chao nghiêng oằn mình cam chịu.

       Những gió, những sương khuya còn đọng lại trên lá trên hoa trên cỏ cây như còn nợ còn duyên nên vẫn còn níu kéo nhau và mãi  hòai run rẩy trong nỗi buồn héo úa , chờ đón ngọn gió Thu về xua đuổi đi cuộc bình yên của những ngày rộn ràng buổi chính Xuân rồi thắm tô sắc thắm của mùa Hạ vàng chớm chở...và bây giờ chuẩn bị đón Thu sang trong âm ỉ nỗi buồn giã biệt ...rồi lại lặng thầm khóat lên mình tấm áo trắng giá băng của buổi Đông tàn.

       Thời tiết ở nơi này luôn chừng mực và thay đổi theo từng mùa rõ rệt, chúng đến rồi đi qua bao tháng năm mà tôi
 đã từng nhìn thấy...

        Mới đó mà đã ngòai hai mươi năm lìa xa quê nhà, thời gian và bao nổi trôi nơi đất lạ với những thay đổi , nhọc nhằn trong cuộc đời, những khổ ải gian truân nhất của một kiếp người, đôi lúc như nhấn chìm
 vào nỗi buồn muốn giải thóat trong những khỏang lặng xuống thấp nhất của quãng vắng cuộc đời...

         Rồi tất cả lại trở về sự luân lưu của đất trời, bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông ...rồi những buồn vui sướng khổ cũng qua nhanh , thật nhanh, mọi sự rồi cũng bình yên trong chổ ngồi cố định...Sự thay đổi luân lưu của đất trời qua những chặng dài dâu bể trong cuộc đời một con người sống đơn lẻ triền miên qua bao mùa lá rụng, nỗi buồn luôn là bầu bạn của quảng lặng nghìn năm...

        Buổi chiều nay cơn mưa đi ngang qua nơi này quá vội, mới đó mà đã nhanh chóng chuyển qua những vùng đất khác, chỉ còn để lại chút hương hoa còn sót lại những giọt nước phù du vấn vương những cành cây còn vất vưởng những chiếc lá vàng chưa lìa cành xuống cội, giọt nước còn đọng lại lung linh trên những lá bạc hà nơi vườn sau sân trước thóang chốc đã rơi dài xuống cội như giọt lệ âm thầm rớt xuống mắt môi ai trong những đêm dài chiếc bóng.

       Những cung bậc thời gian qua bao tháng năm dời đổi vẫn mãi hòai vang vọng mãi trong ta và mỗi cung bậc thay đổi theo tâm tư của mỗi con người, nhưng trong tôi luôn mãi hòai lắng chìm trong quảng lặng, tiếng thời gian luôn âm ỉ một niềm đau và sự thống hối muộn màng

     Từng bước chân...mai tìm về cõi chết
      Những linh hồn...trầm uất mãi trong ta
      Những lâu đài...tiền bạc xây trên cát
      Còn lại riêng ta -hận tủi cõi vô thường


     Atlanta Oct. 12nd 2014

     Nguyên Hạ-Lê Nguyễn
.


    


    

Không có nhận xét nào: