Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2016

SẮC SẮC ...KHÔNG KHÔNG



     Một năm qua đã kết thúc,
     Một năm mới bắt đầu
     Ai ai cũng mong ước những hên may sẽ đến với mình cho mọi người thân yêu, cho gia đình mình.
           ..Những lời chúc Xuân trên môi khi gặp gỡ những người quen biết, những ngày đầu năm mới luôn bận rộn vì phải đến thăm viếng nhà nhau , phải nói những câu sáo ngữ, chúc tụng nhau, trả lễ nhau, làm cho xong mọi thủ tục trong ba ngày Tết cũng quá là mệt mỏi...tục lệ của dân tộc Việt, thói quen ấy còn mãi trong văn hóa người Việt.

     Đó là những ngày Tết nơi quê hương chúng ta, mọi hình thức, những  tập quán  về ngày đầu năm mới , cách đón chào khác nhau cho mỗi dân tộc, riêng với người Việt Nam nhũng lễ nghi luôn khắc ghi trong mỗi người dân Việt và khi lìa xa quê hương sang định cư ở nhiều quốc gia trên thế giới nhưng họ vẫn luôn giữ lại cái nền nếp đáng yêu ấy, nhất là nhũng người may mắn được định cư tại các nơi đông người Việt như Cali, Texas... ở đó nhiều người rất thành công, và họ đem những thói quen, những tập tục lâu đời nơi xứ sở mình ra thực hiện nơi xứ người để giữ lại nếp nhà, giữ lại mọi lễ nghi cho con cháu noi theo.một phong tục thật đáng yêu và đáng dược trân trọng .

      Không may cho những kẻ sống rải rác trên những vùng ít người Việt, nhiều khi họ không biết Tết là thế nào, vì ít khi ngày đầu năm mới rơi vào ngày cuối tuần nên thường là ngày thường nên hầu như mọi người đều đi làm, và cũng chỉ chờ đến ngày cuối tuần mới sắm sửa thức ăn ngày Tết rồi gọi con cháu về, ăn chung với nhau một bữa, phát cho lũ trẻ phong bao lì xì..., rồi tất cả trở về chỗ cũ chuẩn bị cho ngày hôm sau lại tiếp tục công việc thường ngày.

     Năm nay cũng như mọi năm, vào đúng giờ đầu tiên của năm mới , trên bàn thờ cha mẹ, bát nhang tỏa hương thơm, bên cạnh đĩa hoa trái bánh mứt của ngày Tết, một mình trong ngôi nhà vắng,thắp xong mấy tuần hương... ngòai trời tiết trời lành lạnh, mọi vật đắm chìm trong giấc ngủ...một mình thao thức mãi giữa thời khắc giao thời giữa năm cũ và năm mới...ngồi vào bàn phím, bàn tay vô tình gõ vào mấy chữ vô định.

       Người ta thường "Bói đầu năm"... mấy đầu ngón tay...Dừng lại ở một phim Trung Hoa, phim này ngày xưa tôi cũng đã từng đọc qua tiểu thuyết kiếm hiệp Trung Hoa

     Đang không biết làm gì chợt thấy tiểu thuyết kiếm hiệp Thiên Long Bát Bộ, mộttác phẩmTrung Hoa mà nhiều người ưa thích, ở đó thể hiện khuôn mặt của nhiều nhân vật có trong thực tế đời sống...nằm mãi không ngủ được , tôi lần mò vào xem lại bộ phim này do các diễn viên Trung Hoa diễn xuất chuẩn xác từng nhân vật, Ở đó chúng ta nhận ra  được cái "sắc sắc, không không " của cuộc đời mà thời đại nào cũng diễn ra như thế đó.mỗi nhân vật biểu thị giữa cái ác và cái thiện, biểu trưng qua từng nhân vật thật chuẩn xác.
  
   Tôi ngồi dậy bước ra gần cửa sổ nhìn ra ngòai...những giọt sương đêm còn lại trắng đục một màu trên bờ cỏ úa, một năm mới bắt đầu...Buổi sáng ngày đầu năm là sáng thứ hai...hôm nay là ngày đầu tuần, tôi chuẩn bị cho một ngày làm việc tiếp nối.

.Pha cho mình tách cà phê bốc khói, một năm đã đi qua chở theo nhũng phiền muộn lo toan của mỗi con người...một khỏang lặng cho riêng mình, bấy giờ mới nghiệm ra rằng: Cuộc sống là thế, vui buồn luôn đủ đầy như một bức tranh nhiều màu sắc, mọi người đang bước tới, thời gian là những con số , đơn vị tính , cột mốc mà lịch sử định ra là một năm, là quãng lặng mà tôi đang nhận biết hôm nay.

    Trước năm mới người ta thường nghĩ về những chuyện đã qua, nghĩ về những được mất trong cuộc sống chính mình, điểm lại chặng đường đã qua và kế họach cho những ngày sắp tới...

    Ngồi bên tay lái ...mở đầu cho một ngày làm việc với tâm tư ngập tràn bốn chữ "sắc sắc...không không"
tâm tư lạc vào câu chuyện mà đêm qua đã nhận biết qua hai nhân vật chính trong bộ phim xưa thể hiện chính trong hai nhân vật Đòan Dự và Mộ Dung Phục, họ làm đại diện cho nét nhân ái và hận thù đố kỵ...

    Mộ Dung Phục thuộc gia đình danh gia vọng tộc, lúc nào cũng tự hào là quí phái, thông minh tài giỏi hơn người...MDP. luôn gây hấn với mọi người vì được gia truyền môn võ công thần bí "Dùng người đáng người, nên đi gây hấn khắp thiên hạ, tự cho mình là tài giỏi nhất thiên hạ,

    Đòan Dự, ngược lại với MDP. một nhân vật hiền lành, tầm thường về mọi mặt, tuy cũng là thái tử nhưngcó tấm lòng từ bi đại lượng, hết lòng với mọi người...Cả hai cùng thương mến Vương ngữ yên.

     Mộ Dung Phục coi Vương Ngữ Yên như con bài của mình, và không chung thủy với tình yêu này.
     Đòan Dự thì ngược lại hiền lành chơn chất một mực yêu mến Vương Ngữ Yên với hết cả tấm lòng....

   Về mặt tình cảm Đòan Dự đã được người yêu đáp trả bắng tình yêu chân thật, một tình cảm không toan tính, kết cuộc Đòan Dự đạt được tất cả...từ tình yêu cho đến ngôi vị...

    Mộ Dung phục luôn hống hách kiêu căng, hận thù gây hấn với tất cả...cuối cùng Mộ Dung Phục đã tự làm hại mình, khi thất bại trở thành kẻ khùng điên, khờ dại như người mất trí, cuộc sống không có ngày mai...

    Những thành bại trong cuộc đời qua những tích xưa kể lại thật thâm thúy giúp chúng ta hiểu rõ bốn chữ "Sắc sắc ...Không không"...cuộc đời luôn được bước tới những thánh thiện và tấm lòng bao dung, đôi khi những cái mở đầu trong cuộc đời vẫn chưa là tất cả...Cuộc sống bình dị và tấm lòng vị tha, nên lấy cái có của mình như không để mà sống, sống bình yên , tâm hồn cũng sẽ bình yên tự tại.

    Nhân ngày đầu năm mới, tác giả ngẫm suy lại cuộc đời đã qua, cái gì buồn vui nhất, đớn đau, khổ hận.nhất...tất cả đã đi qua như một giấc mộng, trong suốt thời gian đi qua hơn sáu chục năm dài làm kiếp con người...đối mặt với bao hận tủi, đắng cay, hơn thua , tranh dành không lùi bước...

      Khi buổi hòang hôn thấp thóang,...một giấc ngủ dài triền miên và mãi mãi...trả hết lại cho nhân gian, trở về nguồn cội với bốn chữ" CÓ CÓ...KHÔNG KhÔNG...Chỉ tiếc nuối những cái mà suốt quãng chiều dài thời gian hơn sáu mươi mùa Xuân đi qua mà mình chưa có được chút bình an và thảnh thơi tâm hồn như buổi sáng nay một mình bên ly càphê ấm, ngồi nghĩ chuyện nhân gian...Rồi mai này tất cả cũng thành tro bụi , những cái ta có được ở cuộc đời này cũng không thể mang theo khi ta nằm xuống...

        Cuộc đời
        không phải là
        Chút thành công
        Là kết

       Mà chính là
       Sự khiêm tốn
       gởi trao nhau

       Tình yêu
        Không tính bằng
        chút lợi lộc

       Mà chính là
        Những sẻ chia
        Lúc chiều tà

       Những bon chen
       Lọc lừa xảo trá
       không nghĩa gì
       Khi nằm xuống

    Sắc Sắc...Không không
     
      Ấy cuộc đời....


   Atlanta February 14th 2016

         Nguyên Hạ-Lê Nguyễn

      







Không có nhận xét nào: