Thứ Hai, 16 tháng 1, 2017

NGÀY XUÂN... VIẾT GỞI CHỊ TÔI

   (Viết tặng chị tôi)

         Bây giờ có lẽ trên khắp mọi miền đất nước tôi mọi người đang xôn xao chờ đón Chúa Xuân sang...Trong nỗi nhớ vô vàn của đứa em xa viết gởi làm quà Xuân gởi chị.

            Chị tôi, chắc vẫn đã  sẵn sàng với những tập tục bao đời cho ba ngày tết đến, cho dù mắt chị không còn sáng trưng như buổi năm xưa, nhưng lòng chị vẫn chưa thôi đảm đang với trăm công ngàn việc.

 Mọi phong tục tập quán cũ đã truyền lại từ bao đời vẫn được lớp người trẻ kế tiếp duy trì và phát huy hơn thế nữa..những điều cấm kỵ, những tập tục lâu đời vẫn từng năm khi những ngày Tết đến vẫn diễn đi diễn lại,
            Chị đã thay mẹ chăm lo trong ngõai, lễ nghĩa , đối nhân xử thế, vẹn tòan qua bao tháng năm mà mọi người không ai chê trách được.

          Tôi đã từng làm thân khách lạ, từ buổi xuất giá theo chồng, để lại bao gánh nặng cuộc đời cho mình chị lo toan., bao năm tháng qua mau trong cuộc đời mấy chị em mình...bây giờ cũng chỉ mình chị gánh hết mọi niềm đau và cũng chỉ mình chị gánh hết mọi nỗi đau trần thế.

   
         Những người xa xưa cũ , trong đó có tôi, đã lang bạt tứ phương , lớp lớp bỏ nước ra đi mang theo tất cả những nền nếp cũ về những ngày trọng đại trong năm của dân tộc,
        Đem theo những giáo dục vững bền của một gia đình Việt nam nền nếp, những giá trị văn chương của lớp cũ còn lại trong lòng những con người già nua của bậc cha ông.

         Đừng hỏi nhau tại sao cũng những con người này của những ngày xưa xa xăm ấy: Họ chưa từng đặt bút viết nên một câu chữ nào gãy gọn, chưa từng viết một câu thơ, chưa từng viết một bức thư tình tròn trịa gởi trao ai...sao bỗng bây giờ, những tháng ngày lang bạt trên đất lạ, hay sau  thời gian lặn lội bôn ba giữa xứ xa nhà, khi bôn ba giữa những đổi thay vận mệnh cuộc đời hay phiêu bồng nơi chốn xa lạ , không còn những ngày tháng êm ả bên lũy tre xanh quê mẹ,bên giếng nước nhà mình của những năm tháng thật xa mờ trong dĩ vãng...bây giờ bỗng lại viết được trơn tru, những câu thơ đọc lên nghe lòng người đau đáu.

          Ngày trước tôi vẫn thường nhớ Mẹ trong những ngày trọng đại nhất trong năm hay trong cuộc đời, bây giờ tôi lại muốn viết cho chị, người chị đã thay mẹ cha tôi, góp một bàn tay nâng niu hai chị em tôi, hiên ngang góp mặt với đời, và sau đó chị lui vào bóng tối với những ngày ngồi bên trong cánh cửa khi tuổi đời chưa ngòai bảy chục, thương thương lắm mẹ già ngày xưa khổ nạn, chuyện bây giờ còn lại chị với những oan khiên, khổ lụy giữa cuộc đời này.

       Bây giờ mắt chị đã mờ, tay chân run rẩy, nhưng tinh thần chị vẫn sáng trong minh mẫn, chị vẫn thấu hiểu mọi cái gọi là 'Thế thái nhân tình"mọi tấm lòng của chị em, bè bạn, cũng như em, ngày xưa em chưa một lần viết thư gởi mẹ ở những chuyến đi xa nhà, chưa một lần viết cho chị, cho em. bây giờ mỗi lần muốn viết cho chị thì mắt lại mờ câm, môi lại mặn đắng một niềm đau lan tỏa.

      Xin đừng hỏi vì sao, vì sao con chữ tìm về, vì sao ...Sao bỗng biết nghề văn  chương, vì sao già vẫn yêu thương, vì sao mộng vẫn đêm trường , trở trăn...

     Bỗng một chiều nơi đất lạnh vùng xa, bên ly càphê nóng, mắt lim dim vọng nhớ chuyện đời qua , cuộc đời như một giấc mơ qua, thóang cái mà nhìn lại mái đầu ai cũng bạc, bỗng bàn tay chợt đặt lên bàn phím ngây ngô viết đại mấy câu thơ vụng, gởi mẹ hiền, gởi chị ở phương xa.

    Qua mau...chỉ giấc mơ xa.
    Hồn lơ lửng lạc, hồn ngơ ngẩn chiều
    Ngẩn ngơ lạc bước chân xiêu
    Bàn tay viết vội...bỗng thành ý thơ

      Rồi từ đó những thanh âm vang vọng lại của những ngày thật xa của buổi còn đi học, chép trao nhau những bài thơ trên trang giấy họ trò, những bài thơ mà tưởng chừng chưa bao giờ mình đã đọc, bỗng hồn nhiên trở lại trong bộ nhớ hư hao ...những bài thơ cũ, những áng văn hay đã tìm về trong tâm tư của kẻ tha hương rõ nét từng con chữ, qua bao ngày lang bạt tứ phương.nhưng lòng vẫn buồn thương nhớ chị, nhớ quê hương và những tháng năm bỏ lại.

     Thanh âm vọng nhớ luôn bị những bận rộn của cuộc mưu sinh chìm sâu  vào tận cùng trí nhớ, bỗng những ngày cuối năm, thời khắc giao thoa giữa năm cũ và năm mới, bỗng  dạt dào trở lại những luyến nhớ khôn nguôi:nhớ nhớ lắm những người thân xa cách đại dương xa mờ tăm cá.

     Ai có về bên kia đất nước
     Chở dùm tôi nỗi nhớ qua sông
     Hỡi em cô gái mùa Xuân trước
     Còn đứng hong khô áo lụa hồng
       
        Lòng tôi cũng bạc theo màu áo
        Chiếc pháo giao thừa đã tả tơi
        Chén rượu mừng Xuân tôi chẳng nhắp
        Chỉ uống trong tôi những ngậm ngùi
           ( Thơ Trần Trung Đạo)

      Những tác giả thành danh đã nói lên tâm trạng của mình, qua vài lần đã đọc qua bỗng trở lại như in trong tâm trạng kẻ xa quê, cuộc sống đã đẩy đưa mỗi em của chị đến một bến bờ xa lạ và tất cả đã yên vị trong quê hương thứ hai mà đã nuôi sống gia đình em, những đứa cháu mà chị vẫn ngày đêm vọng nhớ.

      Ở nơi này,  khi một mình đối diện với mình , hay những ngày giáp Tết, những mùa Xuân tha hương , em cũng chỉ vọng nhớ về đất mẹ, da diết nỗi hòai mong và nỗi nhớ khôn nguôi về mái nhà xưa, bây giờ chỉ còn có chị vẫn đêm ngày ngồi bên trong cánh cửa.

       Nhớ da diết bóng mẹ hiền vào những ngày giáp Tết...chuẩn bị Xuân về trong cảnh đói nghèo cơ cực mà mẹ vẫn đảm đang:
                                Lo ngày Tết mẹ tảo tần hơn thế nữa ,
                                Cõng trên lưng cả một nỗi lo toan
                                Chiếc áo mới , đàn con luôn phải có
                                Bát canh ngon, bánh mứt suốt ba ngày
                                Bao lì xì con trẻ buổi đầu năm
                                Mẹ lại làm thêm phận con tằm
                                Xây tổ kén cho đàn con bé dại

                                Tuổi thanh Xuân, chị nào đâu có được
                                 Giúp mẹ nuôi em...góp mặt với đời
                                 Cuộc đời chị không một ngày hạnh phúc
   
       Cuộc đời chị luôn gắn liền với những lo toan và làm sao cho phải đạo làm người, làm con và làm người chị tốt. Nếu có bảng vàng bia đá cõi trần gian, em xin sẽ khắc ghi công ơn chị và hơn thế nữa.

    
     Ngòai kia gió Xuân mơn man những bông cúc vàng tươi rung rinh cùng hương nắng tỏa , chuyện bây giờ không phải lo toan...Chỉ nhớ hòai những thước phim ngày cũ, chuyện năm xưa và tiếng thở dài tiếc nhớ chuyện năm xưa...Lòng muốn trở lại mái nhà xưa ...ôm lấy chị trong vòng tay ấm áp, chứa chan giọt lệ ấm môi em, môi chị.

     Bây giờ nơi mái nhà xưa chỉ còn có chị, sống âm thầm trong bóng tối mênh mông,và  nỗi buồn vương trãi dài theo năm tháng

      Bây giờ Xuân đã đến trên quê hương tôi thật gần, chị tôi vẫn âm thầm mong đợi đứa em xa trở lại thăm nhà với bao mùa Xuân xa, mong đợi.
   
      Chị ơi,     Em sẽ trở về

     Trên đôi chân sáo tuổi mười lăm
      Em sẽ về nơi chỗ chị nằm
      Ôm gọn chị trong vòng tay thương nhớ'

    Chị ơi,

     Em sẽ chạy ra đầu làng cuối ngõ,
    Gom nắng xuân gởi mắt chị sáng yêu thương
    Hét thật to, xóa sạch cả đêm trường
    Gom nắng gió, lau khô ngàn giọt lệ

    Chị tôi

    (Những ngày cuối năm Mùi)

     Nguyên Hạ_ Lê Nguyễn


   
  


Không có nhận xét nào: