Thứ Năm, 9 tháng 2, 2017


        Cái cảm giác mát lạnh, tự nhiên,  thoải mái nhất của tôi vẫn là được soãi dài , dang rộng hai tay, xòe hai chân, lưng áp sát dưới nền gạch hoa, hay xi măng...đại khái là cái sàn nhà của căn nhà mình, giấc ngủ sẽ đến không cần mời gọi.

       Ngày ấy gia đình tôi có bốn mẹ con...vì thế theo thói quen chúng tôi thường nằm ôm quanh mẹ, để bảo vệ người hay vì phản xạ tự nhiên, đứa nào cũng muốn được cận kề bên mẹ, bao giờ em gái tôi , vì là em Út nên nó được nằm trước mặt mẹ, tôi được ưu tiên hai : ôm sau lưng, kế đến là chị tôi, nằm ngang hay nằm giọc là ưu tiên ba .
        Khi chúng tôi mới bắt đầu lớn một chút me tôi  thường thù thì thủ thỉ những lời bảo ban nhỏ nhẹ về cách đối nhân xử thế với người lớn, với những kẻ nghèo khó từ vùng quê khi có việc cần kiếp ghé tá túc nhà mình thì phải tử tế giúp đỡ...và vạn điều nhân ái mà mẹ đã từng đêm bảo ban chị em tôi.

        Khi chúng tôi bắt đầu nhổ giò thành thiếu nữ, mẹ tôi lại càng dạy bảo chúng tôi những điều tế nhị hơn và dặn dò phải ghi nhớ nằm lòng...những điều răn dạy mà đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in:

        Mẹ thường   bảo chúng tôi rằng : "Con gái con đứa phải ý tứ...Đi đâu cũng vậy, tới nhà ai mà hễ phải ngủ qua đêm là phải chun chính giữa mấy người đàn bà con gái mà ngủ "

        Ngày ấy tôi cũng chưa hiểu vì sao...phải làm vậy  ??? nhưng Mẹ bảo thì cứ nghe lời...Sau này khi lớn một chút nữa, khi sắp đi học xa nhà ,
        Mẹ tôi lại dặn dò thêm " Phải giữ gìn con nhé, đàn ông như cái gậy ăn mày, bảy tám mươi họ cũng có thể làm nhiều cái mà con không biết trước được"..( Hổng biết sao mẹ lại ví mấy người đàn ông là cái gậy ăn mày???tuy lòng thắc mắc nhưng chị em tôi không đứa nào dám hỏi là tại làm sao ???)

      .Lời Mẹ dặn tôi vẫn ghi nhớ , nên ở đâu chị em tôi nhớ  lời mẹ dặn dò riết rồi thành thói quen, đi đâu và ở đâu chị em tôi cũng chun chính giữa mà ngủ cho chắc ăn...Kẻo "cái gậy ăn mày phá đám"...

        Hàng đêm Mẹ tôi thường móc một cái mùng lớn giữa nhà sau khi đã lau sạch nhiều lần nền gạch của gian phòng khách, sau khi tấn chung quanh bắng những mền gối đề phòng muỗi mòng, cả nhà chun vô và đôi khi có vài người bà con ở quê ra cũng vào chung đó luôn...cho dù trong nhà cũng có đủ giường , phản...

       Thói quen này đã theo tôi đến mãi những thời gian sau này...đôi khi tôi cứ nghĩ là tại mình chân quê quá chỉ thích nằm đất...tại sao không tự tạo cho mình một cốt cách cao sang như người ta nhỉ????
       
          Thời gian ...Bao thập kỷ đã đi qua ...chị em tôi đã khôn lớn, bay cao bay xa ...và biết bao thay đổi trong cuộc đời  nhưng ý thích của ngày xưa bé vẫn luôn theo tôi như bóng với hình.
      
           Còn nhớ Có lần đi theo một người bạn già đi  hành hương ở một ngôi chùa xa , thuộc một vùng xa xôi trên đất Bắc, các người phương xa muốn ở lại một đêm để ngắm Hoàng hôn trên đỉnh núi và Bình minh nơi vắng vẻ...
           Đêm đó nhà chùa cho chúng tôi ngủ ở dãy nhà khách trên những chiếc chiếu trãi trên nền gạch của  nhà chùa, theo thói quen tôi cũng xin lau sạch sàn nhà và lăn vào giữa các bà ngủ ngon lành...
         Sáng hôm sau ai cũng khen tôi là "ăn chay nằm đất " tốt nhất là tôi, vì họ không quen nằm đất nên cả đêm thao thức mãi chăng???
        Cho tới bây giờ tôi cũng chưa hiểu vìì sao các bà ấy cứ mỉm cười nhìn tôi lạ lẫm.... nhiều khi muốn hỏi ai đó cho tường tận, nhưng lại sợ người ta cho là mình dốt quá nên thôi, có những cái mà thực tế chưa hiểu tường tận lại cứ phải cho qua nên lòng cứ luôn ấm ức....Có lẽ vì họ cho tôi xuất thân từ chốn khó nghèo nên nằm đất quen rồi ???Còn họ ???? thì không quen  ???

     Trong cuộc sống, có những cái ấm ức mà không có câu giải đáp, con người cứ phải che đậy mọi cái mà họ cho là không phù hợp với thời đại và thời gian...bẻ cong sự việc, trốn tránh, che dấu mọi cái, ví như ; ngày xưa nghèo khó bần hàn thì cũng không dám nhận mình thiếu ăn, thiếu mặc thuở hàn vi.. ai cũng tạo cho mình một lớp vỏ bọc hòan hảo, cao sang, ai cũng "ngậm chìa khóa vàng lúc sinh ra nên bây giờ gặp cảnh bần hàn họ không kham nổi ??? Sống như vậy chắc là họ sung sướng vì hơn người chăng ???

     .Ngày xưa,  tuổi thơ tôi không bao giờ có được một món đồ chơi nào cả, vì nhà nghèo , mẹ tôi tần tảo chạy ăn từng bữa , tiền đâu mua những món đồ chơi mà tôi yêu thích... con búp bê trong giấc mơ ngày cũ luôn canh cánh trong từng giấc mơ xa.
      Bây giờ,  khi nhớ về tuổi thơ với ước muốn có một con búp bê để may áo cho nó...tuổi thơ  đã đi qua mà tôi chưa hề có,được,  sự thèm khát có một món đồ chơi đi vào trong tiềm thức...bây giờ đi quanh quẩn trong các cửa hàng , tôi vẫn rinh về nhà những con búp Bê của những ước mơ xưa cũ, ngắm nhìn mỗi ngày , bù sớt những tháng ngày bé thơ mà tôi  mơ ước...liệu có làm vơi bớt những thiếu thốn của tuổi thời gian quá vãng không ???
        Khi tôi kể lại niềm mơ ước của mình cho một người bạn...người ấy bảo rằng đừng nhắc lại quá khứ nghèo hèn thiếu thốn xa xưa, hãy cho mình một dĩ vãng tốt đẹp, mọi người đều như thế..

       Được sao ta????Tôi vẫn thường suy gẫm chân lý của bạn tôi....

        Không lẽ suốt đời phải sống bằng sự giả dối, giả dối với chính mình ư???

        Vậy suốt đời mình thích nằm đất. Bây giờ bảo là mình thích gì đây???

        Thích  nằm nệm Kim Đan ???(mà ngày xưa cũng chưa có sự hiện diện của thương hiệu này mà )

       Khó khăn quá với  cuộc đời này .tôi phải làm vậy được sao ????

          Thôi thà "tôi vẫn là tôi cho xong"

       Bây giờ tuy  được sống trong căn nhà mới đẹp đẽ , tiện nghi...nhưng ý thích nằm  trên sàn nhà vẫn luôn có trong tôi,  những ngôi nhà ở đây vì ở xứ lạnh nên phải phủ bằng lớp thảm dày để chống lạnh giá mùa Đông...làm sao đây???

      Mỗi lần nhớ về mẹ tôi, tôi lại tìm mua một chiếc chiếu trãi trên lớp  thảm dày, sau khi ngồi đọc sách mỏi mệt , tôi lại nằm lăn trên chiếc chiếu, lim dim hình dung lại những kỷ niệm ngày xưa của mấy mẹ con tôi,  lòng bùi ngùi nhớ tiếc về những ngày tháng cũ....và ngẫm lại những lời mẹ dặn quả không sai :

     Ngày đó Mẹ còn dạy bảo chị em chúng tôi nhiều thứ lắm, khi nghe chúng tôi cứ nghe cho qua chuyện mà thôi, sau này khi đụng chuyện, ngẫm lại mới thấy lời mẹ nói quả không sai,

        Mẹ tôi không được học hành chi mấy, chỉ biết đọc biết viết thôi,  nhưng sao người có những hiểu biết mà bây giờ ngẫm lại tôi thấy quá tuyệt vời mà tôi không ngờ tới.
       Giờ đây một mình giữa những con người khác màu da và chủng tộc, ngôn ngữ dị biệt, hàng ngày đối đáp với họ bao nhiêu là sự dị biệt về tập quán và cách sống...một cách vô hồn không cảm xúc.

       Đôi lúc tôi chỉ ao ước có một ngày được trở lại căn nhà cũ, mấy chị em lại được chun vào chiếc mùng cũ kỹ ngày nào, lăn mình trên sàn gạch mát lạnh, hít thở cái ấm nồng của tình gia đình, tình quê hương, ăn những món mà mình ưa thích, nằm ngủ trên sàn gạch nhà mình thỏa thuê và    mát rượi .

        .Biết đến bao giờ...Tôi lại được lăn mình trên sàn gạch  trong gian phòng khách nhỏ của mái nhà xưa. để được nghe lại hơi ấm của mẹ và những lời thủ thỉ thù thì của mẹ trong hơi gió thỏang ...lim dim con mắt nhắm


Bao       năm        ly         xứ          thân        dầu           dãi....
Gót       mòn,       gối           rã,          cánh      tay        buông
Mong     ngày         trở   lại     ngôi      nhà      cũ
Nằm   đất   ,,, chỉ      mình..    .giọt    lệ      tuông

 Nguyên hạ- lê nguyễn

Không có nhận xét nào: