Thứ Sáu, 17 tháng 3, 2017

HẠT MƯA XUÂN


     Thời tiết thay đổi tạo nên sự vắng lặng của những con đường và
khu phố chợ, được mấy hôm trời êm ả dễ chịu lại trở lạnh khi đêm về,
 mấy chậu hoa Ngọc Lan cứ mang ra mang vào mãi, chậu hoa Quỳnh quên
mang vào một đêm , phủ đầy mưa Tuyết đã chết cóng tả tơi.

     Sáng hôm nay mặt trời lên sớm hơn mọi bữa  bóng nắng bao trùn vườn sau sân
trước, mấy con chim trốn lạnh đã chấp chới bay lượn trên dãy hành thông...
     Bỗng những hạt mưa…trong nắng , rớt xuống, vội vàng, óng ánh như dãi
lụa được pha màu đan xen, bóng mượt và óng ả….hạt nào cũng to như hạt cườm trong suốt

     Buổi chiều của những ngày tháng ba, xuống chầm chậm…hàng cây bên
kia cao ốc như giang tay hứng lấy từng hạt mưa giăng…Tôi cũng đưa
tay hứng lấy nhũng hạt mưa Xuân, ( ngày 15 tháng Ba ở đây mới là ngày đầu Xuân)
     Hai bên đường , nhất là đọan đường ra các xa lộ, những bông hoa dại được thành phố gieo
trồng một lần cho đẹp bức tranh thành phố, cùng nở rộ như những tấm thảm hoa,
     Mỗi lần đi qua những rừng hoa ấy tôi thường lái thật chậm để thỏa thê ngám nhìn,
đôi khi dừng lại ghi vài tấm hình , xa xa cũng có một số người xuống xe vào giữa rừng hoa đủ màu
cùng nhau ghi hình kỷ niệm cùng mùa Xuân mới trở lại cùng đất trời.
.
      Tôi bước ra khoảng trống của trời cao xám đục, ngửa mặt hứng những hạt
mưa Xuân tung vãi…hơi lạnh còn lẩn khuất đâu đây, mùa đông vẫn còn âm ỉ đó đây.

      Mưa như thấm vào chân tóc…ủ ê nỗi buồn tôi tan loãng vào cõi hư vô…
      Tôi đưa tay vuốt nhẹ cánh tay trần loang loáng những hạt mưa…nhớ vạt
áo ngày nào của một thời xa cũ…hạt mưa quê tôi sẽ âm ỉ từ ngày qua ngày khác
       Những cơn mưa ở đây chỉ lóang lóang từng vùng rồi trơn tuột vào cõi hư vô,
Bóng nắng sẽ phủ đầy sau cơn mưa bất chợt, đôi khi chỉ một đọan đường mà tôi
mới vừa qua, bên kia thì ráo hỏanh khô queo, đúng là cơn mưa xứ người ta .
      Đúng là thượng đế vẫn ưu tiên cho đất nước này hơn xứ sở nghèo nàn của
dân tộc tôi: Mưa ở đây chỉ là tưới giúp những cây trồng thêm sắc Xuân tươi, những con đường không hề ngập ngụa, nước dâng cao bế tắt con đường lưu thông xe cộ...

       Những trận mưa quê tôi dai dẳng suốt bao ngày, nước tràn đông, gây bao cơn nước lũ
nước tràn đồng, gây khổ cho đám dân nghèo cơ cực lại thêm muôn phần cơ cực, thành thị sau những trận mưa , nước ngập khắp phố phường, bế tắc mọi giao thông.

       Trách ông trời cao đổ bao khổ hận xuống các vùng quê nghèo hay nơi phố phường đô hội
cũng bị tan tác vì những cơn mưa hay trách kẻ chức trọng quyền cao cướp đi sự bình yên của mọi
người vì chỉ biết gom cho hầu bao thật đầy mà quên đi việc phải làm cho quốc gia đại sự.


Mưa ơi, mưa cứ rơi hoài…rơi mãi nhé.
Chiều ơi, chiều cứ buông….cùng tiếng gió thì thầm
Gió ơi, gió cứ hòa cùng mưa…tạo nên những âm hưởng ngậm ngùi, tan
hoang gió nhé….
Sấm sét vẫn chập chùng soi sáng niềm riêng và cháy bùng một góc trời
và tâm hồn cháy bỏng những ưu phiền.
Đất và trời mãi cách xa nhau quá làm sao thấu hết vạn nguồn cơn...

   Tôi trở về chỗ ngồi chờ đến giờ hết việc, ngoài kia vẫn còn xôn xao
những hạt mưa tung vãi và chậm rớt.

Tôi bàng hoàng nhìn thấy nỗi buồn từng giọt…
Rơi xuống mắt môi tôi trống trãi
Hạt mưa vương tóc ướt
Thấm da thịt dỗi hờn
Run run môi mím chặt
Mưa ướt nhòa đáy tim.

    Ôi chao, những hạt mưa phơn phớt trái mùa của buổi chiều nay…bỗng
làm tôi khuấy lên trong riêng tư của đáy tâm hồn những ưu tư thầm
lặng, của nỗi sầu không tuổi không tên, không kể lể, không thốt câu
tâm sự…
Những ngón tay bâng quơ, khép vội,
Tôi rùng mình khẽ khàng quay lại… 
Ngoài kia….những hạt mưa vẫn đơn côi lướt vội
   Tôi thèm chạy ra giữa Parking trống trơn, ngửa mặt hứng mưa tuông như những
ngày bé dại thật xa...
   Một mình  băng mình ra ngoài phố xá …Những con đường thật xa
mờ trong ký ức một đời tôi, những con đường làng quê tôi , con đường làng
ngày xưa tôi đã sống suốt tuổi thơ ở đó.
    Một mình băng qua những con đường quen thuộc của những tháng năm xa…

      Những con đường của thành phố Quy nhơn trong tôi còn nhớ mãi… . Con
đường Võ Tánh, Trần Cao Vân, Gia Long, Lê Thánh Tôn, Nguyễn Huệ…

       Trở về lối cũ vào nhà tôi …với áo dính da , tóc  rối mù vì những
giọt mưa không hò hẹn, những hạt mưa làm tím môi, nhói lạnh tim hồng.

      Mưa rơi,hạt xuống lòng tôi
      Mưa rơi ướt tóc…Ướt đôi vai gầy
      Chiều nay, mưa rớt  nơi đây
      Chiều mưa bên ấy…có ai ngóng chờ???

    Bây giờ, tôi muốn một mình ruổi rong trên những lối đi ướt cơn
mưa…những con đường lớn rộng che chắn bỡi những tán cây ủ rũ, che
phủ cả trời mây…
     Những chiếc xe phóng nhanh lướt vội, những cái đầu
nhoài ra cảm thông và thúc hối…

     Người là một kẻ bất hạnh lỡ xe, một lữ khách xa nhà không biết luật lệ
xứ người, một kẻ khốn cùng với chiếc xe cà tàng chết máy…đó là trong
tâm ý của những kẻ qua đường…

     Tôi chính là kẻ mơ màng giữa cơn mưa, một tâm hồn mỏng manh bé mọn,
chợt buồn, chợt vui, chợt thương, thoáng nhớ…mộng tưởng những chuyện
không bến không bờ, tất cả cũng chỉ là hư vô không thực…

      Tôi chui mình vào xe…lướt qua những con đường quen thuộc, tránh
những vũng nước mưa còn đọng trên lối đi trước mặt, nhẹ chân ga và xua
đuổi những bến mơ… chỉ những lúc tâm hồn tĩnh lặng tôi mới thả hồn
theo tay lái đi qua hết những con đường mà bao năm tôi từng đã đi
qua…tâm tư thoát tục nhẹ tênh.

     Không định hướng mà vết xe lăn mãi ruổi rong vào con đường rộng
mở…lối vào phi trường với những dấu chỉ thân quen…con đường trở về nhà
những hàng cây đang rộn rã nở những chùm hoa trắng đục của cây mận cây đào
cây Lê, cây táo, và những mầm non đang nhú trong những chậu đất mà mấy tuần qua
 tôi đã ươm trồng, nay nhú những chồi non mơn mởn

     Đây mới là chỗ của tôi, hai con chó rộn ràng mừng chủ nhân trở về ngôi nhà ấm áp.
  Chiều chưa xuống tôi sẽ ra vườn sửa sang lại những hoang hóa của dư âm mùa Đông cũ
  chuẩn bị cho khu vườn mùa Xuân , những hạt mưa xuân sáng nay đã giúp cho những
   bông hoa trong vườn thêm sức sống cho ngày mai

     Cám ơn hạt mưa Xuân

     Atlanta ( Những  ngày cuối tháng Ba 2017)

           Nguyên Hạ_Lê Nguyễn







Không có nhận xét nào: