Thứ Sáu, 8 tháng 9, 2017

NHỮNG CHIẾC LÁ RƠI


        Tháng Chín...thời tiết  bắt đầu se lạnh, buổi sáng nào trong khu nhà quen thuộc, những bước chân di động quen thuộc và bền bĩ...chẳng là để níu kéo thêm tuổi thời gian của một kiếp người...Ở vào thời gian bước vào "buổi hoàng hôn"  Ai ai trong chúng ta cũng thảng thốt muốn níu kéo với " bóng tử thần đang rình rập đâu đây."
..
       Một quãng dài của tuổi đời đã đi qua mấy ai biết tự lo cho sức khoẻ của mình, bừng tỉnh thức khi tuổi già bóng xế...những lần đưa tiễn một người thân quen ra đi vĩnh viễn hay nhìn thấy ai đó trong cơn "thập tử nhất sinh"...giật mình nhìn lại quãng thời gian quá vãng...chỉ lo toan với "bộn bề cơm áo gạo tiền...hơn thua nhau từng câu từng chữ"...đôi khi hận thù nhau trên từng sợi thịt, kẽ tóc đường tơ...Để tâm quên những việc nên làm và bao điều cần quên lãng.

       Nếu mỗi người trong chúng ta đều nhìn trước những bước chân chóng vánh của thời gian, biết rằng mỗi chúng ta chỉ là những chiếc lá trên cây, rung rinh theo bốn mùa và rớt rơi xuống cội vào buổi thu tàn...Đến một tuổi thời gian nào đó...khi đã nhận ra mình chính là "chiếc lá của buổi tàn Thu"  ????

     Một đời người...thân tựa như chiếc lá
 
     Thoáng chốc vui-tàn rụng chỉ mốt mai

     Giấc mơ qua...chẳng bao giờ quay lại

     Chiếc lá rơi- không chở ước hẹn nào


        Tháng chín...bắt đầu cho  mùa Thu, Cứ vào đầu tháng Chín... nơi này thật dễ chịu, gió se lạnh chỉ đủ cho người phụ nữ chuẩn bị những quần áo chỉnh chu hơn, xếp gọn những áo quần mỏng manh của những ngày hè chói nắng...

      Tôi thích nhất là mùa Thu.nơi này..gió heo may, chỉ đủ cho tôi nheo mắt, hững hờ kéo xô cánh cửa...mùa Thu ơi ta chào mi...chào những chiếc lá vàng đang chạm ngõ trên bờ cây ngọn cõ, những chiếc lá cô đơn hay lá vàng sâu bệnh đang sớm lìa cành...Ô hay sao giống thân phận con người.

       Ô Kìa...Những chiếc lá Phong đang oằn mình níu kéo tuổi thời gian trên cành, hôm qua tôi nhận ra chúng mới ươm vàng , sáng nay thấy chúng đã xoãi mình rớt rơi bên bờ cỏ úa..một lá, hai lá...và nhiều hơn nữa...

.        Năm nay trời ập xuống những Thiên tai, bão lụt từng vùng, gió cuốn xô, mưa ngập tràn những cơn bão lũ, những chiếc lá xanh tội nghiệp cũng đang chấp chới lìa cành...cuộc đời của lá thật mỏng manh tội nghiệp

          Mỗi làn gió thổi là cuốn tung, xoáy lốc, gom nhau thành từng đống trên bờ cỏ mái nhà ...những chiếc lá xanh ,  tội nghiệp của tôi ơi, yêu thương lắm nhưng biết làm sao hốt trọn cả vào lòng...lá xanh ơi, cuộc đời của lá, tuổi đời không mấy nổi ... chưa sang mùa là đã cuốn tung.

       Khi xuân về lá kia  xanh tốt trên cành, nụ thời gian vừa chỉ mới ươm mơ , tay trăn trở ẩn mình thua chị kém em, khi những bông hoa khoe muôn màu muôn vẻ. đàn bướm , lũ ve cũng chỉ biết xum xoe bên hương hoa , vờn hoa hút nhụy...có bao giờ chiếc lá xanh được chiêm ngắm lúc xuân sang...

      ...Mùa hạ đến chỉ vàng xanh thêm sắc lá... lá vẫn lạnh lùng theo những bước chân quen, không hò hẹn, không mong chờ câu tình tự, chỉ phơi mình trước giọt nắng ban mai rồi trãi dài theo giọt nắng cuối ngày...

     Mùa Thu về... khi vừa chín muồi của thời xuân sắc, màu vàng ươm rồi bỗng biến sang cam...thời gian này là tuổi đời của lá chín mọng nhất, nợ áo cơm trong buổi lá còn xanh, nay trãi rộng đón chờ để làm tròn nhiệm vụ pha màu cho vạn vật...

     Những sắc lá đổi màu một cách huyễn hoặc, nên thơ, bao bút mực tả sao cho hết , cho vừa..  vàng sắc lá, cam từng chùm, đỏ ối màu tình tự...nay bỗng tự lìa cành trong tức tưởi chưa thốt câu giã biệt.

        Chiếc lá xanh chưa mỉm cười mãn nguyện.câu tình tự thốt ra từ bao cửa  miệng, bao ngòi bút của các văn nhân thi sĩ ...làm đẹp cho đời, pha màu cho vũ trụ...nhiệm vụ chỉ hoàn  thành khi lá kia phơi mình trên cỏ úa, chờ gió Thu về chao giọt nắng hanh hao...vờn gót chân ai buổi chiều tà lướt nhẹ, nợ áo cơm, nợ cuộc đời, lá úa cuốn trôi vào góc vườn bờ cỏ chờ rạn vỡ giữa đất trời không tiếng thở than...

Bão về....những       chiếc    lá      bay....
Lá      bay    ...chấp    chới...kiếp...    bình   thường   thân

       Mở cao cánh cửa sổ nhìn vào khoảng trời đục mờ loang bóng nước, trời chưa mù sương phủ, nhưng môi cười đã điểm giọt sương pha...bầu trời không ẩm đục như những sáng mùa Đông , nhưng cũng ướt mềm dấu thời gian trên thân lá xanh tả  tơi rơi trong hiu quạnh của buổi sáng mùa Thu có chút gió heo may...đang đón chờ cơn bão nổi.

     Tôi lặng nhìn lá xanh từng cánh rơi mềm trên cỏ úa...cảnh đẹp như trong một giấc mơ đêm...những chiếc lá mang cuộc đời và hơi thở giống thân phận của ai đó đang lặng nhìn và chợt hòa chung với xác lá một âm hưởng hòa chung làm một....Ôi mùa Thu...và những chiếc lá xanh tức tưởi lìa cành.

       Đôi cánh tay mỏi rời sau một ngày làm việc, .cái cảm giác vỡ òa của từng sớ thịt, bung ra ngoài bằng giấc ngủ chợt đến, chợt đi...trong cơn mê tôi bỗng thấy giọt nắng úa tàn, những con chim bé bỏng đang dắt díu nhau đi trốn lạnh và tìm nơi ấm áp cho một mái ấm nhỏ nhoi ở một chân trời xa ngái.

     Thời gian vẫn rớt dài trên cành cao lá thấp, những cánh tay khẳng khiu không níu giữ , những chiếc lá vàng vẫn từng cánh rơi mau...rồi những cơn gió lắt lay dùa đẩy những chiếc lá thấm màu tình tự ...gom vào một góc vườn, xáo xác bên gốc cây bờ cỏ...nát úa màu thời gian tàn tạ xác thân, tan biến giữa hư không...

     Vẫn biết tạo hóa vẫn vô thủy vô chung với muôn vật, muôn người, nhưng mỗi lần nhìn những cánh lá rơi ngập tràn vườn sau , ngõ trước, lòng tôi bỗng chợt nhói đau, một nỗi buồn man mác len nhẹ vào lòng như chất keo loãng trãi dài vào chân tơ kẽ tóc...Thương thương lắm những chiếc lá xanh đã sớm lìa cành cao bóng màt.

   Tạo hóa và tuổi thời gian của một kiếp đời... những cánh lá  còn lập lờ trên sân cỏ úa thì con người ta cũng giống hệt như chiếc lá kia sao ???thân phận của con người cũng ví như màu xanh của lá ...theo thời gian và úa nhàu khi mưa phủ gọi bóng hoàng hôn,

     Lá rớt âm thầm...
                    Chở giấc mơ qua
    
    Làm thân thông...
                   đứng  vững giữa đất trời

    Chớ làm chùm gởi..
                  .bao đời bám leo

    Thà như chiếc lá bay vèo...

    Tung mình lìa cội..
                    .kiếp người vậy thôi ???




.... Khi tuổi thời gian làm chín vàng, hay gặp từng cơn bão nổi... là soãi tay phó thác sự sống còn cho con tạo, tan biến vào cõi vô hình sau khi phơi xác lá , tô điểm cho vạn vật có những phong hình đẹp , cho các thi nhân tha hồ làm thơ tả cảnh Thu...mà nào có ai hay rằng : lá cũng là một sinh linh....như ta vậy thực sao???

Chiếc lá hững hờ bay xáo xác đang có người ... lặng lờ cúi nhặt xếp vào trang sách cũ cuộc đời...và lặng lẽ lãng quên ...Nhưng cũng sẽ không bao giờ lật lại trang sách đã ngủ yên.  ..vì lá úa nhàu nào đáng để lưu tâm.

Khi mùa Thu đến, những chiếc lá vẫn rơi...nhưng con người ấy có còn từng lần cúi nhặt ...lại xếp vào ngăn tủ lãng quên...tội nghiệp chiếc lá úa vàng giữa mùa mưa bão buổi chiều nay .nó sẽ còn được dáng ai lom khom nhặt , ép vào trang sách cũ thêm mấy lần nữa giữa đất trời giá băng...tội nghiệp những chiếc lá  và tội cho ai mang tâm trạng của chiếc lá rơi.

Lá xanh   ..từng    chiếc   rơi    nhanh

Cuốn     xô    hồn     lá ....    kiếp  đời   mỏng   manh

Sương    Thu     chập     choạng     buông   mành.

Thơ    thẩn   nhặt.........gọi    gió   về     tình   tự.

         Atlanta  Sept. 9th 2017

         Nguyên Hạ_lê Nguyễn





Không có nhận xét nào: