Những ngày tháng hạ rồi cũng qua nhanh khi những đứa bé được cha mẹ
chuẩn bị cho những bộ quần áo mới, những tập vở tinh khôi để bước vào
niên học mới. Khi những học sinh đã ổn định công việc thiêng liêng của tuổi thơ là hàng ngày "phải đi học"và các bậc làm cha mẹ đã qua đi những lo toan cho đàn trẻ, nhất là ở quê nhà.
Sáng hôm nay con đường quen thuộc mọi ngày lại có
thêm bóng dáng của người đàn bà mặc chiếc áo màu xanh lá mạ non đứng chỉ
đường cho đám nhỏ tung tăng trở lại trường...Mùa hè đã qua nhanh vậy
sao???
và mùa Thu đang lấp lo khi mỗi sáng trên lối đi bộ cho bài thể dục buổi sáng ...vương vương chút gió heo may đang len lén trên bờ cây ngọn cỏ.
Buổi sáng nay tôi vẫn còn nhìn thấy con chim Robin đàng sau nhà vẫn chạy
ra vào bên chiếc nhà gỗ sơn màu xanh đỏ, vẫn hót vang bên ngôi nhà bé
xíu mà chủ nhân đã dọn dẹp sẵn chào đón chim trở về sau mùa đông giá,
những con chim màu vàng nâu, có một mảng yếm màu hoàng yến đeo trước
ngực như dải yếm đào của cô gái Bắc quê tôi...
.Mỗi buổi sáng
ngồi bình yên bên ly cà phê sáng, hình ảnh thân thương nhất trong tôi
vẫn là hình dáng nhỏ nhắn của con chim Robin mà tôi đã nhìn thấy nó từ
hơn mười năm qua...
Khi tôi dọn đến căn nhà này, hình ảnh thân
thương nhất cho tôi mỗi buổi sáng vẫn là nó, nhảy nhót líu lo, cất tiếng
ríu rít như mời gọi những bạn bè thân quen , nhưng tuyệt nhiên không
thấy bóng con chim nào khác bay về...
Qua mùa sau, tôi bắt đầu
để ý đến nó như một thân quen không thể thiếu, tôi tìm mua một cái nhà
lớn hơn, sơn màu thắm tươi hơn....Và hàng bao sáng ngồi chờ bóng chim về
mỏi mắt, mòn mỏi trông ngóng.
Niềm vui đến với tôi khi một buổi
sáng nào chợt nhận ra đôi chim đã trở về khi đầu mùa hè năm ấy, không
phải một con mà là hai con...thật là tuyệt vời khi nhìn thấy hai cái
trứng màu xám nằm giữa mấy mảnh rơm khô giữa bộn bề những sợi lông óng
ả...
Một gia đình bé nhỏ thành hình, một niềm vui nhân rộng
trong âm hưởng của một bản đồng ca khi mỗi sáng lặng thầm trong niềm vui
sẻ chia ấm áp bốn con chim làm bầu bạn trong những sáng tinh khôi của buổi sáng có chút heo may se se lạnh.
Rồi những ngày chớm Thu, khi những đợt gió heo may về ve vuốt bờ cỏ úa,
khi ngọn gió thu làm rơi rớt những chiếc lá phong trên bờ cỏ, khi những
con sóc vẫn tung tăng nhặt những trái chín của cây hồng giòn sau
nhà...gia đình chim đã biến mất tự bao giờ, chúng ra đi mà không hề báo
cho người bạn già thinh lặng ngắm nhìn sẻ chia với chúng từng viên thóc,
hột đậu be bé mỗi ngày, không cả một lời giã biệt...thật thế sao chim ?
Tôi lặng thầm đem cất chiếc nhà bé con của gia đình chim vào một xó,
chuẩn bị cho mùa nắng ấm năm sau....gia đình chim không biết bay về trốn
lạnh ở nơi đâu???xứ sở nào cho chim đến, phố phường nào đón bước chim
di.
Sáng hôm nay vẫn một ngày bắt đầu bằng ly cà phê lặng thầm
buổi sáng, lười nhác lãng quên, tiếc nuối bâng quơ, nhớ man mác tiếng
chim kêu ríu rít, chỉ còn chăng chút gió heo may xua đuổi những cánh
chim đi tìm nơi trốn lạnh, chỉ còn gió và sự trống vắng lặng thầm trong
nỗi xáo xác khôn nguôi
Buổi sáng nào
Ly cà phê một mình ngọt đắng
Chợt trời chiều khuất nẻo nắng xưa
Những con đường nửa quên nửa nhớ
Cánh chim di không nhớ tuổi tên
Rồi từng năm khi bắt đầu cơn nắng hạ, nắng chói chang, mặt trời vút lên
cao...Tôi lại hoan hỉ treo lên ngôi nhà nhỏ đón đôi chim thân quen về
trú ngụ, vẫn ríu rít khúc hoan ca mỗi sáng cùng nắng mai, nhưng không
thể nào nhận ra chim...phải là bóng chim của mùa năm trước, không thể nào phân
biệt khuôn mặt của những bóng chim di.
Tôi vẫn hằng mong cho mùa
hạ qua thật chậm cho những ngày nắng nóng mãi thật dài ra để mỗi ngày
được nhìn gia đình chim ấm áp trong ngôi nhà thầm lặng, cho buổi sáng
nào tôi cũng được dõi bóng đôi chim tự tình bên nhau, mong cho mùa Thu
chậm trở về và mùa Đông giá thôi quay lại, tôi muốn thay đổi cả thời
tiết của bốn mùa mưa nắng, không còn muốn nhìn thấy một chớm Thu về và
lạnh giá của mùa Đông.
Trong cái huyễn hoặc của tiết trời trở
gió, trong sợi heo may, tôi chợt ngậm ngùi thương xót và bỗng nhớ mãi
cánh chim di, có phải là những cánh thiên di trong truyền thuyết, bay
bổng giữa trời xa tránh cái lạnh mùa Đông ở nơi đây...có phải chim bay
về nơi cố xứ trong sự mong ước , hoài niệm của một hồi ức nhỏ nhoi.
Chim bay về bến sông xưa
Đò chiều gát mái
cát vàng buồn tênh
Lặng thầm con nước triều lên
Chim về cõi ấy
Trốn cơn gió cuồng
Khi mùa hạ trở về, những cánh chim lại quay về nơi nắng ấm
xưa...nhưng có một thời gian chờ mỏi mòn mà chim không trở lại, ngôi nhà
chim bé nhỏ vắng mãi bóng chim di...những cánh chim di bây giờ cũng
giống con người...vẫn yếu hèn và trốn chạy, hững hờ và lạnh lẽo tựa mùa
đông giá đến từng năm...và trong sâu thẳm của tâm linh, chim có biết
rằng cũng có một sinh linh đang lặng thằm trong nỗi nhớ bóng chim di với
tâm tình sâu lắng một tình thâm.
Bóng thiên di dãy chết giữa
trời đông khi không đủ sức bay qua hết đại dương để tránh cơn cuồng nộ,
buồn thương thay cánh chim di đơn lẻ giữa cuồng phong. bóng chim thì mịt
mù xa thẳm cõi nhân gian.
Con người khi đã bay xa ...có mấy ai tìm về chốn cũ...còn bóng chim thì biết nẻo tìm về ???
Tại sao và tại vì sao???
Những cánh chim luôn biết lối tìm về ???
Atlanta những ngày chớm thu
Nguyên Hạ_Lê Nguyễn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét