Thứ Hai, 30 tháng 10, 2017

Mỗi buổi sáng ở nơi này , tôi tỉnh thức bởi tiếng còi tàu, không phải là tiếng còi tàu nơi quê nhà của những ngày xa xưa năm cũ, mà tiếng còi tàu của xứ người, loại tàu chở hàng hóa sản xuất thành phẩm của hãng xe FORD, cứ mỗi sáng vào lúc 4h sáng là rú lên từng hồi, đánh thức mọi người thức dậy, dần dà thành thói quen và "ghiền" nghe như một thói quen.

Nằm trên giường mơ mộng, tưởng nhớ về tiếng còi tàu của thành phố tôi đã sinh sống , thành phố Qui nhơn yêu dấu của tôi.

Sân ga ấy...Ra đi hay trở về, con tàu đều ngừng lại trước sân ga, cho dù sân ga có thay đổi theo  thời gian và sau bao nhiêu năm tháng sân ga vẫn còn đó , tiếng còi tàu sớm tối vẫn vang vọng trong tôi như một dấu ấn khó quên, giờ đây nghe tiếng còi tàu xứ người lòng buồn nhớ da diết tiếng còi tàu quê nhà trong cõi xa mờ vạn dặm.

Sân ga ấy lưu giữ bao khối tình của bao lữ khách xa nhà...người đi từ bao mùa Thu trước, có kẻ trở về vào mùa Thu này, bao người trở về quê cũ cũng chỉ muốn ngồi trên toa tàu lạnh , gió thổi hiu hiu vào của sổ làm chút gió thoảng cho mắt thêm cay, lòng bồi hồi khi bánh sắt nghiến trên đường rầy khi con tàu sắp vào thành phố.

Những ngôi nhà chập choạng, cái trước cái sau, những hàng cây buồn rũ, những đường rây cũ kỹ, những căn nhà chen chúc nhau bên hốc núi, những tấm bảng chỉ đường cũ kỹ qua bao tháng năm đứng nhìn sự hợp tan tan hợp của cuộc đời...

Tôi đã trở về thành phố xưa tôi ở,
Bên tiếng còi tàu, bên tiếng rao khuya,
Lòng hớn hở như chưa bao lần có nữa
Kẻ mộng du tìm thấy lối đi về...
Thành phố xưa ẩn mờ trong sương sớm,
Hoa cúc vàng ngập lối chỗ công viên..
Chân  bước rảo không cần ai đưa đón
Quen chân  rồi, tôi bước tận cổng nhà xưa...


Tôi trở lại thành phố vào một sáng mùa Thu, mùa Thu của quê hương tôi không có những  chiếc lá Phong đỏ ối của buổi tàn Thu bay chấp chới tấp vào một góc vườn, chạy trốn cơn gió Đông , cho người lữ khách xa nhà vôi vàng kéo cao cổ áo , vẳng bên đời bản tình ca L!Adieu- Mùa Thu Chết "Oi ngát hương mùi Thạch thảo.Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em.vẫn chờ em, vẫn chờ em, vẫn chờ em...vẫn chờ em,..và chút gió heo may hòa quyện, chút gió Thu của mùa Thu quê nhà .

Tiếng hát của Lệ Thu vẳng từ xa của một tháng năm nào còn vang trong tâm thức khi mỗi lần tiếng còi tàu khàn đục vẳng từ rất xa, đôi lúc tôi không phân biệt đó là tiếng còi tàu đánh thức tôi trở dậy học bài thi của những ngày xưa cũ...hay tiếng vọng của con tàu xứ người gợi nhớ cõi xa mờ.

Tôi đã trở về thành phố xưa tôi ở,
Bên quán cà phê xưa thèm hít một hơi thơm,
Thèm môi ngon gói xôi bốc hương thơm
Mùi nếp mới hay hương đồng cỏ nội
Tôi kéo áo đưa tay chùi quá khứ
Đụng nỗi buồn vì cha Mẹ đã ra đi...
Tôi trở về đánh mất tuổi xuân thì
Chỉ còn lại hành trang ngày xưa cũ

Sân ga cũ bây giờ đã được tô son trét phấn, những con đường rộng mở dưới gót chân ai , vẫn vẳng bên tai câu hát của ngày nào vẳng ra từ một quán cá phê sáng...Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ, vẫn chờ , vẫn chờ em, vẫn chờ em, vẫn chờ đợi em...Lời ca buồn rũ trong cung trầm dấu lặng rè sai cung bậc của chiếc máy hát cũ mèm của một quán cà phê sáng của người dân lao động, âm hưởng của tiếng vọng cố nhân, tôi nghe mượt mà đầy ắp tình thân, sân ga cũ vẫn lưu giữ chút tình ai ngày trở lại. tuy biết rằng không người chờ kẻ đợi bỡi tháng năm xa mờ...thời gian đi qua và có chờ đợi ai.

Sân ga thì muôn đời vẫn lưu giữ khối tình của biết bao lữ khách gởi gấm nỗi niềm lúc lìa xa, người ra đi từ bao mùa Thu trước, nay trở về trong cuối Thu này, chút gió heo may của bao mùa Thu trước bỗng trở về e ấp vướng gót chân, biết bao mùi vị của sân ga cũ thì vẫn còn, nhưng tình người và cuộc đời thì đã lật sang trang khác và biết ai còn đợi, còn chờ hỡi ai.

Tôi đã trở về thành phố xưa in dấu
Những bước chân xiêu người khất thực mỗi chiều,
Có hạt bụi nào bay vào con mắt
Xót nỗi người, sao chợt thấy cô liêu...
Thành phố đó nơi ngày xưa tôi đã.
Bên bạn bè ...
Bên cả tuổi trăng mơ,
Thành phố đó bao canh sầu thao thức
Vẫn âm vang tiếng thét một con tàu.

Tôi chạy đi tìm lại những bạn bè xưa cũ, những căn nhà lạ hoắc, lạ huơ, những bạn bè xưa rời xa khắp muôn phương, cuộc thăng trầm qua bao tháng năm đổi chỗ...Những học trò cũ của tôi bây giờ đã thay tôi lập nên trang sách mới, đã bao năm qua rồi vẫn tìm ra chút hương xưa, những bóng dừa ngày xưa bên bãi cát, đã quá già thay những dấu tích xưa, những con đường ngày xưa xanh bóng lá, đã thay màu bằng bóng đổ chiều mưa.

Trở lại sân ga
Vẫy chào nơi tôi ở
Mang hành trang con mắt mỏi mòn theo
Tàu đi qua cánh  đồng mây cổ độ
Gió Thu lùa mái tóc đổi màu xanh
Tôi ra đi sương khói bỗng buông mành
Sân ga vẫn nhìn tôi...
Chào tro bụi.


Atlanta Dec.10th10
 Nguyên Hạ-Lê Nguyễn

Không có nhận xét nào: