Buổi sáng hôm nay một ngày đầu của một năm mới…Mọi vật đang đắm chìm trong sự tĩnh lặng đến vô cùng.
Ở nơi này mọi vật, mọi sinh linh trái ngược với những gì trên quê
hương tôi, nhũng ngày lễ lớn, những ngày tưởng như thật huyên náo thì
chính là những ngày yên ắng nhất của vũ trụ của con người, những chiếc
xe nằm im trong những căn nhà khép kín, những con đường sạch sẽ không
một bóng người, không một dáng xe
Bên trong khung cửa tôi nhìn ra ngoài tìm chút mùa Xuân .
Tuyệt nhiên không nhìn thấy một bông Hoa nào báo cho tôi một tín hiệu
của mùa Xuân đến. Không hoa Cúc nở, không Mai vàng, không hoa Đào cũng
không cả chim Én của mùa Xuân, chỉ có những Bông Tuyết tan trên bờ
cỏ úa…
Đêm qua vào lúc nửa đêm tôi một mình bên ly cà phê nóng chờ đón năm
mới…Cái hạnh phúc mới mẻ được nhìn mình trôi nổi giữa thời gian, đón
chờ năm mới, cũng hệt như ngày này, thời gian này của mười năm về
trước. cũng bên trong khung cửa kình tôi ngồi chờ sự chuyển mình giữa
thời khắc chuyển giao của vũ trụ giữa Thiên niên kỷ mới…để làm gì, chỉ
là để nhận rõ cái cảm giác của mình thật tinh khôi , để biết mình là
một cột mốc của thời gian, để được thấy mình là một con người sống và
nhận biết lằn ranh của hai thế kỷ
Khi đồng hồ trên tường chỉ đúng 12
giờ đêm, vẳng từ xa những tiếng nổ đì đùng, những tiếng súng từ xa
vẳng lại, xa gần rồi tan biến, tôi nhắm mắt, thu vào tai những âm vang
của tiếng súng xa …âm vang tiếng pháo Giao Thừa của những ngày xa xưa
cũ
Buổi sớm mai bừng thức dậy…Bên trong khung cửa kiếng, nhìn ra ngoài
một buổi sáng đầu năm mới với bầu trời ẩm đục và những sợi Tuyết tan,
mùa Xuân quê nhà vào những ngày đầu Xuân mới, cũng giọt sương sa và
chút mưa phùn lất phất thì Mẹ tôi lại thường nói rằng:
Những giọt
mưa Xuân, năm nào Mồng Một mà trời có mưa thì năm đó Mưa thuận gió hòa
…Tôi ra vườn trong cái rét dần tan, lần tay xới những gốc cây trồng
trong chậu, những cây Hoa mà tôi đã từng ngày vun xới, cho nắng đầu năm
phủ xuống cuộc đời chúng mong được tắm chút nắng ban mai.
Trở vào phòng đọc sách, bàn phím mở ra tôi viết những con chữ đầu
tiên của mình trên bàn phím thân quen. nhũng con chữ là xương là thịt,
là linh hồn của tôi, tôi đã xa quê mình lâu quá và những con chữ trở
thành thân thiết, không biết tự bao giờ nó trở thành thứ quê hương thân
thiết, thành tiếng lòng vọng từ trái tim tôi gởi cho bạn bè, cho những
người thân yêu, cho những mật thiết nhất của tôi.
Hàng ngày tôi muốn nhờ nó tuông tràn những lời thật đẹp, thật lành,
viết lên tiếng lòng tôi trên vạn ngàn câu ái mỹ, cho những người thân
yêu của tôi đọc được, lòng tôi sẽ ấm lại như được ủi an bỡi những nhịp
đập hòa chung của người trao kẻ nhận, ở đó tôi gặp lại ông bà, Mẹ cha,
chị em, bà con xóm làng và nhất là bè bạn, những người của một thời tôi
…Tôi chỉ ấm lòng khi những chữ viết tôi trao, được trao cả cho bạn bè
tôi thấu suốt.
Mùa xuân ơi, Xuân xứ người hay Xuân của trong tôi, những tín hiệu
bào cho tôi rằng xuân đã đến, bông Tuyết tan hay Giọt đọng trên cành,
tất cả đã đi vào cuộc sống luân lưu và bền bĩ, Tôi sẽ lấy mốc của Xuân
bên này mà vọng mãi Xuân xưa .
Cánh cửa của mùa Xuân đã mở ra , những bước chân mạnh mẽ của tôi
vang vọng, tuy tuổi thời gian không còn đủ đầy cho tôi những bước chân
vững và lâu dài, nhưng buổi đầu năm mới, bước chân tôi vẫn vang vọng mỗi
ngày trên lối đi về hay những ngày dài vẫn trãi lòng mình trên những
con chữ trao nhau, vẫn mạnh mẽ và mong mùa Xuân không quay mặt.
Tôi muốn nói với mùa Xuân bên này hay bên kia bờ Đại dương quê
hương tôi, Tôi xin cám ơn mùa Xuân, ngày đầu của một năm mà tôi còn có
được, xin gởi cho nhau Hoa cúc vàng chớm nở của quê nhà hay tôi gởi lại
bông Tuyết tan của buổi sớm hôm nay, bằng hoan hỉ và bằng ấm nồng của
một ngày đầu năm nắng ấm.
Mùa Xuân đã về ngang ô cửa
Nắng bên này bỗng nhớ nắng bên kia
Tôi muốn kiếm
Bông Mai vàng trước ngõ…
Cúc vàng đâu
Chỉ thấy bông Tuyết tan
Ừ thôi gởi
Nắng vàng về bên ấy
Gởi lại tôi
Hoa Cúc gọi Xuân sang
Mùa Xuân đã về bên ô cửa
Chỉ mình tôi đất khách ngậm ngùi than.
Ngày đầu của năm mới 2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét