Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2018
NÓ VÀ TÔI
( Viết tặng Thanh Bình, đứa bạn nhỏ ngày nào...Cùng nhìn nhau lớn lên ...cho nhau bao chuyện kể)
Tôi và nó nhận ra nhau từ lúc "Tuổi mười ba", Gia cảnh hai đứa nghèo ngang nhau...thật tội
Nó cũng có ba chị em gái như tôi,... Nó may mắn hơn tôi có thêm người cha chắp nối ..
Tôi vắng cha từ thuở mới lên năm...Mẹ nó, mẹ tôi...bương chải phận con tằm .
Chia cơm độn cho con ... nhường con phần gạo trắng...Mẹ nó, mẹ tôi lúc nào cũng vôi.
Kiếm từng đồng bạc trắng ...bát canh ngon...Nhường cho con : chỗ ướt mẹ nằm..
Tấm áo mới...con lăn nơi khô ráo. Tôi ngoại đạo, nó Bắc Kỳ có đạo
Tuổi thơ đi qua...trăm ngàn giông bão. Bể khổ cuộc đời gồng gánh ...vẫn mẹ nó mẹ tôi...
+++
Tuổi mười lăm...hình như nó biết yêu rồi...Bỡi giọng hát trời ban cho riêng nó.
Một ân sủng trời cao ban tặng nó...Vận vào đời từ thuở mới mười lăm..
Tôi vẫn ngây ngô bên cạnh nó bao năm ..Đôi lúc...Có chút "tị hiềm vì thua bạn"
Ngày đến lớp nó huênh hoang cùng bầy bạn, được soeur cưng, thầy giáo ngợi khen
Những bài văn nó viết được thầy khen...đọc trước lớp bạn bè cùng ngưỡng mộ...
Bên cạnh nó...tôi chỉ là "con chim Se sẻ"...Nó là " chim Phượng hoàng", nhảy múa giữa bầy Công
Mái Trinh Vương...Nó và tôi... giã biệt mái trường ...Hẹn nhau mười năm sau gặp lại
+++
Hành trang mang theo...nó và tôi cùng thi đỗ..".Bằng Tú Tài Hai ...còn viết bỡi bàn tay "
Mẹ của nó vẫn thương con vô kể...Chắt chiu từng đồng ..."Nó vào trường đại học."
Nhà tôi nghèo cạn kiệt Mẹ gánh gồng .."không thể bước xa hơn..."
Tôi bước chân...lên xe hoa...Vì có kẻ "muốn làm chồng"..
Chào giã biệt bạn bè...theo chồng ...vừa tròn hai mươi tuổi
Tôi và nó ...bặt tăm từ dạo đó...Nó thênh thang bước vội vào Giảng đường.
Tôi làm mẹ...Không một chút chờ...không mảy may kinh nghiệm.
Ngày không hẹn...không trông mà vẫn gặp...Nó trở về Sư Phạm khoá 12.
Gái một con, tôi trở lại "Làm học trò"...Bên bè bạn ...nhưng không còn là tuổi nhỏ
Chúng tôi đó ...bạn bè nhau từ dạo đó ..Nó hát hay nên ai cũng biết tên
Bên mái trường Sư Phạm, Khoá Ánh Trăng Vàng...Nó vẫn vậy" điệu đàng và sôi nổi"
Ngày tháng trôi nhanh ...Khép mình bên bè bạn...lại một lần sau...tôi lại cưu mang
Đứa bé thứ hai theo mẹ đến trường...tôi khép kín bên "Đám bà bầu đi học"
+++
Vận nước đổi thay...Lìa đàn -xẻ nghé...Mỗi đứa chúng tôi...trôi giạt tứ phương
Bạn bè tôi có đứa thật thảm thương...Làm kẻ chợ, mỗi ngày... tìm lon gạo
Tôi may mắn...được bước lên bục giảng...Cô trò tôi cùng túng quẫn xanh xao
"
Nó thật tội ... chưa một lần lên bục giảng, " bảng xanh màu phấn trắng ...giã biệt lúc xa trường"
Nghìn trùng xa...duyên phận ...đứa mỗi đường ...Bao lần gặp lại...lệ nhoà bao chuyện kể
Bốn thập kỷ qua rồi...đường đời dâu bể...Tuổi Nhâm Thìn lận đận lắm Bình ơi...
Nó và tôi muôn đời sao vẫn vậy...Làm đàn bà, gánh luôn việc đàn ông.
Những đàn ông. sao vậy: "..gặp chúng tôi ...cùng bỏ chạy giữa giòng.."
.Giao trách nhiệm nuôi con ...Còng lưng " Tao- mày gánh vát"...
+++
Thanh Bình ơi, muôn đời tao vẫn vậy:" Biết hận đời và thù kẻ chua ngoa"
Bằng đôi tay muốn vượt thoát cái nghèo,..đã vận xuống đời tao từ tấm bé.
Mày còn nhớ...những ngày còn rất trẻ...con nhà giàu khinh rẻ đám cùng đinh
Các Ma soeur và thầy giáo cũng rẻ khinh...không biết đến ...đám học trò mạt hạng
Mày được hiên ngang cùng chúng bạn, nhờ tiếng ca trời ban tặng riêng mang
Bờ đại dương xa xôi...mỗi lần họp bạn...Gặp lại thầy cô nay cũng đã già .
Không ai biết tao...sinh ra ở nơi nào, ngồi lớp mấy trong thời gian xa ngái
Mỗi lần gặp :' hỏi tao ngồi lớp mấy: " Tao vẫn phải đưa tên mày...làm "cầu chứng " dùm tao"
Thanh Bình ơi, Tao không ghét được sao ??? nhưng mày vẫn là người nghe tao kể..
Ruộng xanh xưa nay đã thành dâu bể .cuộc đời mỗi đứa đã sang trang sách mới
Trang sách cũ ...đang từ từ khép lại, ...còn bao ngày để ta mãi giận hờn nhau...
+++
Thanh Bình ơi, tao trở về chốn cũ,..
Phố Qui Nhơn lạ lẫm bước lơ ngơ
Ngày ra đi ..không hẹn , không kẻ chờ...
Nay trở lại...âm thầm tìm trăng khuyết
Màu tóc bạc ...âm thầm soi dưới nguyệt
Bóng trăng lu nào nhớ kẻ tìm về ???
Cùng bạn bè tìm lại chút tình quê
Bao người đã ...thuyền rời bến đỗ
Biết đâu tìm, bao người cũ bặt tăm...
Bao nhiêu năm...tao vẫn mãi kiếm tìm
Tha phương đất khách ...nửa đời hiu quạnh
Thanh Bình ơi, và những người xưa hỡi
Biển Qui nhơn,...còn ghi dấu chân nhau ????
Atlanta Ngày 23 tháng Ba năm 2018
Nguyên Hạ- Lê Nguyễn
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét