Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2019
Tôi trở về ngôi nhà thân yêu trong sự mong đợi của một
người…chân bước vội và cứ nhẩm trong đầu về lối đi nào cho mau về
điểm đến….
Ngày trước…những ngày chưa xa mấy trong cuộc sống tôi, những
buổi chiếu về, khi mặt trời còn chấp chới của mùa xuân hay mùa hạ, tôi
vẫn thường ghé vào những khu phố đông người, để làm gì???
Cho tâm bớt cô liêu, chợt thấy ấm lòng vì mình cũng giống như
muôn người: Tôi cũng đang hít thở, đang hòa nhập cùng mọi người chứ
chẳng phải ” bị bỏ quên”…
Bây giờ … Từ ngày có anh, cuộc sống tôi hoàn toàn khác xưa ,
tôi hối hả bương ba sau một ngày xa vắng, trở về nhà được nhìn thấy
những “bất ngờ ” mà có người luôn muốn trao tặng cho tôi.
Vườn sau , sân trước …luôn sạch sẽ tinh tươm, những đám cỏ trước
nhà bây giờ luôn được thay áo mới, những chậu hoa mà tôi đem chúng về
trong hoan hỉ vào mỗi buổi xuân sang, góp mặt trong vườn sau sân trước
, phủ đầy những bóng dây leo, bây giờ được uốn sửa có phần mỹ thuật và
được chăm bón thêm xinh…Cái ống máng quanh nhà từ lúc có tôi hiện
diện cho đến bây giờ mới được lau dọn khai thông.
Cứ mỗi ngày khu vườn của tôi lại thêm phần khang trang và sạch sẽ
và thêm màu sắc .
Tôi như được một bà tiên quyền phép , dùng chiếc đũa thần hô biến
khắp mọi nơi quanh tôi…chu toàn những cái mà tôi thích mà chưa làm
được, bà tiên còn đọc cả những ý nghĩ trong tôi thật tuyệt vời.
Anh như một bà tiên trong thần thoại đã đem đến cho tôi những ước
mơ chưa thành nay trở về cùng tôi trong hiện thực…Anh đã đọc hết
trong tôi những gì tôi mơ ước, theo tôi từng ý thích thật đơn sơ.
Ngày ấy ta biết nhau… anh cũng tập làm thơ…
Những con chữ viết nên những bài thơ vụng dại
Chữ yêu thương anh kết nối tháng năm dài
Thương thương lắm những bài thơ em giữ lại
Anh đã biến tôi từ một con người khó tính nhất trần gian, một con
người mất hết niềm tin, một giọt nước vô tình …
Bỗng quay mình nhìn lại….giọt nước hóa long lanh.
Chúng tôi đã nhìn thấy nhau và anh đã vì tôi mà làm bao nhiêu
công việc…đã săn sóc tôi những lúc tôi gian truân, đối diện cùng tôi
bao nỗi đau thân xác và trăn trở cùng tôi những khoảng trống tâm linh,
sẻ chia bao trái xanh, trái đắng…vì cuộc đời anh cũng biết bao
thống khổ và có những điểm giống như tôi.
Tôi thích viết và chỉ cần mình anh là “độc giả”
Ngày xưa tôi thích;
Ngồi sau xe gắn máy ruổi rong khắp phố phường,
Nghe gió mát thổi bên tai …nghe hồn lâng lâng thở.
Anh chở tôi trên những con đường rộng mở
Phố đông người …luồn lách tội thân anh…
Tôi đã tìm thấy lại một màu xanh
Trên đất mẹ, tưởng chừng như đã mất.
Rồi những chiều thu bên trang sách,
Anh cùng tôi đọc lại những câu thơ,
Những con chữ … trãi rộng suốt cõi mơ
” Anh không viết mà chỉ cần nghe mình đọc”
Bây giờ mỗi đêm bên ánh đèn soi bao con chữ tôi đã viết…đã có
người nằm nghe tôi kể chuyện đời tôi:
Hết chuyện thơ văn rồi đến chuyện bãi bôi… chuyện dâu bể…hay
những chuyện đời thường mà tôi biết được..
Có người lắng nghe và thấm từng lời vào từng sớ thịt …
Đã có kẻ bên tôi nghe kể chuyện đời xưa…
Mình hãy kể đi tất cả … chuyện đã qua
Hãy kể đi những chuyện mãi thật xa…
Mình hãy rót mời nhau ly rượu nhạt
Hãy ngắm cùng nhau giải trăng trôi…
Bàn tay nắm … mình nghe em kể chuyện:
Hôm nay em sẽ kể cho mình nghe về câu chuyện của hai kẻ yêu nhau :
” Một tình yêu vĩ đại”.
Câu chuyện xảy ra ở đất Trùng Khánh bên Tàu:
Cách đây 50 năm về trước, có người đàn ông tên là Lưu Quốc Giang đã
yêu một gái góa tên là Từ Triều Thanh, hơn ông ta 10 tuổi .
Xã hội thời ấy lên án người thanh niên này quá đỗi, những thị phi
cuộc đời không làm hủy diệt được tình yêu này.
Lưu Quốc Giang đã đưa vợ mình lên tận chốn rừng sâu và tận đỉnh
núi cao…họ sống bên nhau những ngày xinh như mộng, lánh xa mọi ưu
phiền thế tục, nhìn thấy nhau là hạnh phúc ngập tràn.
Hàng ngày người chồng đã dùng một cái đục thô sơ, đục vào những
lớp đá núi thành những bậc thang dẫn từ nơi họ sinh sống cho đến tận
chân núi…
.Ròng rã 50 năm bên nhau , ông đã tạo nên 6 ngàn bậc thang , những
nấc thang yêu thương cho người vợ yêu đi lại dễ dàng.ôi một công trình
từ tình yêu mà có được.
Những nấc thang dài xuyên suốt núi rừng..
.Người đời đã đặt tên là “NHỮNG NẤC THANG TÌNH YÊU”.
Câu chuyện mà em vừa kể cho mình nghe là có trong hiện thực, một
câu chuyện mà nhân loại đã tôn vinh là ” câu chuyện kinh điển của
Trung Hoa thời hiện đại”, câu chuyện có thực đã được viết thành nhạc
và phổ thành thơ và diễn lại thành phim cho muôn người cùng chiêm ngắm
và nhìn lại tình yêu của mình .
Những ánh mắt thâm tình, những công việc nặng nhọc mang tính hy
sinh cho người mình yêu, một tình yêu kiên định vĩnh hằng mà thế gian
này đã có kẻ gởi trao nhau.
Những nốt nhạc ngợi ca cuộc tình gầy
Họ đã bước những bước chân rất thật
Khập khễnh tựa vào nhau tận cùng trời cuối đất
Nhờ rong rêu xóa sạch nỗi oan khiên
Bàn tay nắm giữa khung trời rộng mở
Ấm tay cầm…vạn cái siết yêu thương.
Mình thân yêu,
Bây giờ mình đã biết là em yêu thích những cánh hoa…
những năm tháng qua mình không biết gì về vun xới cho cây ở ngoài
vườn…mà nay mình đã vì em mà chăm bón cho những cánh hoa mà em yêu
thích , những cánh hoa xinh vờn nhẹ ở sân sau ngõ trước…
Mình biết em yêu mê những con thú cô đơn tội nghiệp, để bây
giờ nhà mình vang vọng tiếng thú kêu…nào chó, nào mèo hòa với tiếng
chim kêu…
Hạnh phúc ấy …mình cho nhau rất thực.
Những cánh hoa trái mùa
Chiều nay vẫn rung rinh trong gió
Trăng sáng đêm nay thêm sáng tỏ
Một chút gió thu lan tỏa nhẹ
Hai nụ hồng còn sót lại buổi giao mùa
Trong gió thu bay của những sáng tinh khôi bên trang sách, em chỉ
thèm nghe hương tỏa của tách cà phê sáng bên nhau và hơi thở nhẹ bên
chén trà thơm, cùng bàn tay nắm nhẹ …chở yêu thương.
Em không thích hơi thuốc lá đốt dần mòn thân xác mình ..
Sẽ cướp mất đời mình ra khỏi cuộc đời em…
Và mình đã vì em mà không còn đốt thêm điếu thuốc nào thêm nữa.
Quẳng ưu phiền và giã từ quá khứ, đau đớn giữa đời bên sợi khói
hơn bốn chục năm qua.
Ý chí ấy cũng sánh bằng “những nấc thang bắt giữa đời’…Em có biết
Mình thân yêu,
Người đàn ông trong chuyện kể đã vì người yêu mà xây bằng tay sáu
ngàn nấc thang bắt giữa trời.
Mình đã vì em mà quên đi khói thuốc …Quấn quít đời hơn bốn chục năm qua.
Những nấc thang tình yêu bắt giữa đời .
Sợi khói …quên…Chuyên chở mấy nhiêu tình
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét