Thứ Tư, 15 tháng 4, 2020

HỒI ỨC

Choàng tỉnh thức sau một giấc ngủ dài không mộng mị...rền âm vang một âm thanh quen thuộc mãi in trong tiềm thức của một người già luôn sống trở lại miền ký ức thật xa...Tiếng còi tàu...luôn ầm vang trong trí nhớ già nua của một người già xa xứ luôn nhớ lại những chuyện của ngày xưa... Bừng tỉnh thức bởi tiếng còi tàu vang vọng thật xa, không phải là tiếng còi tàu nơi quê nhà của những ngày xa xưa năm cũ, mà tiếng còi tàu của xứ người, loại tàu chở hàng hóa sản xuất thành phẩm của hãng xe FORD, cứ mỗi sáng vào lúc 4h sáng là rú lên từng hồi, đánh thức mọi người thức dậy, dần dà thành thói quen và "ghiền" nghe như một thói quen bất biến. Những thân quen vào những sáng tinh mơ ăn dần vào máu thịt...Nhưng gần một tháng nay, từ khi đại dịch Covis 19 tung hoành trên nước Mỹ, mọi người phải trú ẩn trong nhà, các hảng xưởng đóng cửa, mọi sinh hoat thường ngày ngưng nghỉ, và tai tôi không còn nghe tiếng còi vọng từ xa vào những sáng tinh mơ. Nằm trên giường mong đợi...khắc khoải giữa không gian tĩnh lặng buổi bình minh nơi này, ngôi nhà thân quen, mọi vật hầu như rơi vào trạng thái u trầm và khắc khoải mong đợi một thanh âm quen thuộc như tâm trạng người mẹ già buổi chiều Thu mong đợi đứa con xa trở về nhà sau bao năm tháng xa nhà chưa trở lại... Tiếng còi tàu nơi tôi đang sinh sống luôn là niềm mong đợi, nỗi mừng vui, rạng rỡ trong tâm tư một người già xa xứ với niềm khao khát tìm lại kỷ niệm xưa, những thân quen ngày cũ...Đã xa rồi , chỉ còn lại trong trí nhớ xa mờ một hồi ức khó phai. Vọng nhớ trong tôi về nơi tôi lớn lên, niềm khắc khoải khôn nguôi về nơi chốn ấy, một niềm riêng gợi nhớ lúc tĩnh lặng tâm hồn trở lại hồi ức cũ trong tâm hồn già nua trong buổi hoàng hôn: Tiếng còi tàu của ngày xưa... Thành phố Qui nhơn yêu dấu của tôi. Sân ga ấy...Ra đi hay trở về, con tàu đều ngừng lại trước sân ga, cho dù sân ga có thay đổi theo thời gian và sau bao nhiêu năm tháng sân ga vẫn còn đó , tiếng còi tàu sớm tối vẫn vang vọng trong tôi như một dấu ấn khó quên, giờ đây nghe tiếng còi tàu xứ người lòng buồn nhớ da diết tiếng còi tàu quê nhà trong cõi xa mờ vạn dặm. Sân ga ấy lưu giữ bao khối tình của bao lữ khách xa nhà...người đi từ bao mùa Thu trước, có kẻ trở về vào mùa Thu này, bao người trở về quê cũ cũng chỉ muốn ngồi trên toa tàu lạnh , gió thổi hiu hiu vào của sổ làm chút gió thoảng cho mắt thêm cay, lòng bồi hồi khi bánh sắt nghiến trên đường rầy khi con tàu sắp vào thành phố. Kia rồi, những thôn làng ẩn hiện từ xa, những hàng cây, góc phố mờ nhạt, chập choạng thân quen, cho dù qua một chặng dài hơn bốn thập kỷ đi qua vẫn y hệt như xưa, những sắc màu xen lẫn âm thanh hoạt náo khi mỗi lần tàu ngừng lại một sân ga, những âm thanh quen thuộc của những người bán rong , nhanh nhẹn và hoạt náo, một chút chạnh lòng thương cảm luôn mãi cho bao cảnh đời cơ cực còn mãi trên những thân phận người dân lao động của đất nước tôi Kia rồi...thành phố Qui Nhơn nơi mà tôi luôn mãi nhớ trong tôi và luôn muốn tìm về khi mỗi mùa Xuân đến... Thành phố được mở rộng khi tàu ngừng lại Ga Diêu Trì, sân ga rộng và sạch đẹp hơn xưa... Kia rồi...Những ngôi nhà chập choạng, cái trước cái sau, những hàng cây dược chăm sóc tinh tươm, những ngôi nhà cao hơn năm trước, những con đường lạ lẫm hơn buổi năm xưa chen lấn giữa những màu sắc mới mẻ vẫn là những đường rây cũ kỹ, những căn nhà chen chúc nhau bên hốc núi nay được chồng lên những tầng cao, những tấm bảng chỉ đường thêm những tên lạ không quen chen lấn nhau giữa phố phường xôn xao bao sắc màu lạ lẫm ...Chỉ còn lại chiếc cổng của sân ga là còn hơi quen quen nhưng cũng không còn mang tên gọi của năm xưa... Nhưng lối đi ra cổng vẫn quen thuộc, ra khỏi sân ga là Công Viên Qui Nhơn, nơi này cũng đã thay da đổi thịt nhưng công viên ấy vẫn còn đó , làm chứng nhân duy nhất qua bao tháng năm đứng nhìn sự hợp tan... tan hợp của cuộc đời...Của thành phố dưỡng nuôi tôi khôn lớn, khi tôi còn là đứa bé lên năm, ngơ ngác rời quê ngoại vào thành phố, tôi đã đi qua đó, khi bước vào tuổi thiếu nữ, tôi đã từng đi qua và khi tôi lìa xa đất mẹ, nơi đó tôi cũng đã bước ra và ngày nay khi mỗi lần khi từ xa trở về thăm lại mái nhà xưa tôi cũng từng lạ lẫm bước vào, nhưng lòng vẫn thấy thân quen. Tôi trở về thành phố xưa tôi ở, Bên tiếng còi tàu, bên tiếng rao khuya, Lòng hớn hở ,chưa bao lần có nữa Kẻ mộng du tìm thấy lối đi về... Thành phố xưa ẩn mờ trong sương sớm, Hoa cúc vàng ngập lối chỗ công viên.. Chân bước rảo không cần ai đưa đón Chân thân quen ... bước tận cổng nhà xưa... Tôi trở về không mong kẻ đón đưa Hồi ức cũ ...chân đưa về chốn cũ Tôi trở lại thành phố vào một sáng mùa Thu, mùa Thu của quê hương tôi không có những chiếc lá Phong đỏ ối của buổi tàn Thu bay chấp chới tấp vào một góc vườn, không có những cơn gió heo may, không ngập tràn lá vàng bay khắp lối... Mùa Thu nơi quê tôi chỉ có những cơn gió Thu nhè nhẹ đem chút dễ chịu cho muôn người , cho người lữ khách xa nhà một chút thư thái dễ chịu giữa trời Thu quê mẹ. Thành phố tôi bây giờ ngập tràn những hàng quán, nhà hàng và quán cà phê...ngập tràn trên khắp cùng những con đường rộng mở, ngày nay người dân nơi thành phố cũ nghiện vào quán xá hơn xưa bên những thức uống mới lạ, một người già xa xứ như tôi chưa bao giờ được thử qua nơi đất lạ. Khi được bạn bè và học trò cũ mời đi vào các nhà hàng và các quán cà phê...tất cả đều lạ lẫm bên những món ăn, và thức uống khác hẳn ngày xưa ...xôn xao và nhanh gọn bên những âm thanh rộn ràng lạ lẫm, bên những ánh đèn màu chớp lóe, thành phố bây giờ cũng gồm nhiều tượng đài lạ lẫm, không nhận ra là của bậc anh tài nào của đất nước sản sinh ra chúng ta.. .Tất cả đều lạ lẫm, màu sắc chói lóa, dày đặc như một bức tranh vẽ vụng của một họa sĩ thời Thượng mới sinh ra từ một xứ sở xa hoa phù phiếm mà tôi chưa bao giờ nghe tên tuổi. Trở về căn nhà cũ...mỏi nhừ đôi bàn chân, tai ù mắt hoa, lục tìm trong kí ức một mảng không gian của mình, trở về căn phòng cũ, mở lại chiếc máy hát cũ mèm , phủ che bao lớp bụi mù của thời gian Trở về thăm ngôi trường cũ, ngôi trường nắm trên đường Gia Long ngày nào , "Nữ Trung học Trinh Vương của tôi"... Nay đã không còn, các bạn bè nữ tu của tôi còn lại vài đứa nay cũng đã già nua...tất cả cũng đã yên vị bên con đường họ đã chọn, một vài bạn bè cùng lớp học tôi ngày cũ, cũng chỉ gặp lại vài đứa nay đã làm bà nội, bà ngoại người ta. Trở lại thăm Trường Sư Phạm Qui Nhơn, nơi tôi đã từng ở đó hai năm bên cạnh gần năm mươi bạn bè từ các vùng xa về hội tụ, chúng tôi đã chia tay nhau chưa thốt câu giã biệt, chưa được dự lễ ra trường thì đã tức tưởi lìa xa...Tất cả bây giờ đã hoàn toàn thay đổi, tôi chỉ đứng nhìn chiếc cổng đóng im lìm, hầu như không nhận biết tôi là ai???Tôi lặng lẽ quay lui, những bước chân não nề, hụt hơi trên con đường trở lại mái nhà xưa. Trăn trở những đêm dài không ngủ, mở lại những hình ảnh ngày xưa và nhũng bài hát cũ vướng vất bụi thời gian, chờ nghe tiếng còi tàu vang vọng trong tâm thức, mong cho ngày về kết thúc, lãng đãng một nỗi buồn không tên. Buổi sáng nào khi chuẩn bị hành trang để đáp chuyến tàu trở lại Sài Gòn trở lại chỗ của tôi bây giờ...tôi lưu luyến mở lại chiếc máy cũ năm xưa còn bỏ lại ... Bỗng âm vang tiếng thét một con tàu...bàn tay run chợt chùi con mắt ướt...Tiếng còi tàu và tiếng chó sủa vọng từ xa, đó là những thanh âm mà tôi luôn mong đợi, gần gũi thân quen trong tiềm thức tự bao giờ. Tuổi già luôn quắt quay với niềm riêng năm cũ... đôi lúc tôi không phân biệt đó là tiếng còi tàu đánh thức tôi trở dậy học bài thi của những ngày xưa cũ...hay tiếng vọng của con tàu xứ người gợi nhớ cõi xa mờ. Tôi đã trở về thành phố xưa tôi ở, Bên quán cà phê , thèm hít một hơi thơm, Thèm môi ngon gói xôi bốc hương thơm Mùi nếp mới hay hương đồng cỏ nội Món ăn nay lạ lẫm bỡi chưa quen... Tôi kéo áo đưa tay chùi quá khứ Đụng nỗi buồn , cha Mẹ đã ra đi... Tôi trở về, nhớ lại tuổi xuân thì Chỉ còn lại hành trang ngày xưa cũ Tôi trở về, nhìn hàng cây năm cũ Đã quên tôi, thiếu nữ của năm xưa Nhớ những tháng ngày không ngại nắng mưa Bên trường lớp...mộng thành cô giáo nhỏ... Mộng không thành...giã từ hoa phượng đỏ Ngày trở về...chân gối mỏi, tay run Trở lại sân ga cũ... Sân ga cũ bây giờ đã được tô son trét phấn, những con đường rộng mở dưới gót chân ai , vẫn vẳng bên tai câu hát của ngày nào vẳng ra từ một quán cá phê sáng...Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ, vẫn chờ , vẫn chờ em, vẫn chờ em, vẫn chờ đợi em...Lời ca buồn rũ trong cung trầm dấu lặng rè sai cung bậc của chiếc máy hát cũ mèm của một quán cà phê sáng của người dân lao động, âm hưởng của tiếng vọng cố nhân, tôi nghe mượt mà đầy ắp tình thân, sân ga cũ vẫn lưu giữ chút tình ai ngày trở lại. tuy biết rằng không người chờ kẻ đợi bỡi tháng năm xa mờ...thời gian đi qua và có chờ đợi ai. Sân ga thì muôn đời vẫn lưu giữ khối tình của biết bao lữ khách gởi gấm nỗi niềm lúc lìa xa, người ra đi từ bao mùa Thu trước, nay trở về trong cuối Thu này, chút gió heo may của bao mùa Thu trước bỗng trở về e ấp vướng gót chân, biết bao mùi vị của sân ga cũ thì vẫn còn, nhưng tình người và cuộc đời thì đã lật sang trang khác và biết ai còn đợi, còn chờ hỡi ai. Tôi đã trở về thành phố xưa in dấu Vẫn bước chân người khất thực mỗi chiều, Có hạt bụi nào bay vào con mắt Xót nỗi người, sao chợt thấy cô liêu.. Thành phố đó nơi ngày xưa tôi đã. Bên bạn bè ...qua hết tuổi trăng mơ Thành phố đó, bao canh sầu thao thức Vẫn âm vang tiếng thét những con tàu. Tàu rời bến, tôi rời sân ga cũ Mang hành trang con mắt mỏi mòn theo Tàu đi qua bao thôn làng vạn nẻo Gió Thu lùa sợi tóc bạc mong manh Tôi ra đi sương khói bỗng buông mành Sân ga cũ nhìn tôi...Chào tro bụi. Atlanta Apr. 20 2020 ( Những ngày trốn dịch) Nguyên Hạ-Lê Nguyễn

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Dat dao cam xuc!