Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2010

NỬA VÒNG TAY KHÉP

[Tập chuyện gồm nhiều đoản khúc của tác giả viết cho những người thân yêu ...gồm các thể loại :THƠ ,VĂN ,BÚT KÝ .TRUYỆN NGẮN ,viết bằng nhiều thể loại với cảm xúc theo từng thời gian trong cuộc đời nơi đất lạ ...và ngày mai ...Nơi quê nhà ...cho đến ngày NẰM XUỐNG ...Tiếng nói tận đáy lòng của riêng tôi ] NGUYÊN HẠ JA.1st ,10

MẸ KÍNH YÊU , Thành phố ATLANTA đang bước vào Mùa ĐÔNG giá rét ,sáng hôm nay thức dậy chuẩn bị đi làm ...công việc đầu tiên bắt đầu cho một ngày mới của con :Thắp lên bàn thờ Cha Mẹ một nén nhang ...[Mặc dù con đã theo đạo CÔNG GIÁo từ lâu nhưng thói quen này đã thành thói quen muôn đời ...]

Ngoài kia ,những Bông tuyết Trắng phau đã phủ đầy lên cây cỏ , sự giá rét xứ người không làm thay đổi nhịp thời gian trước mặt của tôi ...vài động tác THỂ Dục ...vài vật dụng mang theo ,vài món ăn cho mình và đặc biệt và tốn thời gian nhất là CHUẨN BỊ PHẦN ĂN cho các con ... Những ngày mới đến thành phố này ...Bốn dứa con tôi còn rất nhỏ Đúa lớn nhất vùa tròn 18 tuổi ...con trai út của tôi vừa mới lên năm ....Hàng ngày tôi thức dậy từ lúc 4h sáng :chuẩn bị mọi việc xong xuôi , rời nhà trước 5h sáng ...Xa lộ 75 của hướng Đông Nam HOA KỲ ,là một xa lộ nhỏ ,lúc bấy giờ chỉ có 4 lane ...nên rất hay kẹt xe ,nếu không tranh thủ đi sớm trước giờ làm việc vài ba tiếng trước giờ kéo THẺ ,thì thế nào cũng bị trễ giờ làm việc ....hàng ngày trôi nổi giữa dòng xe cộ chen chúc nhau ,tôi có cảm tưởng khung cảnh trước mặt ,sau lưng mình ,tất cả nói lên rằng " DòNG ĐỜI LÀ THẾ ĐÓ ",..Hình ảnh Mẹ tôi luôn hiện hữu trong tôi suốt chặng dường dài mỗi ngày trên xa lộ ,trên suốt quãng đời cô đơn trên đất lạ , Nếu không nhìn thấy hình ảnh đau thương tội nghiệp của MẸ suốt thời thơ bé ,cho đến ngày tôi trưởng thành ...có lẽ nơi chốn xa lạ này với biết bao CÁM DỖ của cuộc sống ...ngày nay tôi đã không còn được nhìn thấy các con tôi THÀNH ĐẠT như ngày nay : NỖI MƠ ƯỚc CỦA TẤT CẢ MỖI CHÚNG TA ....Ngày xa xưa ấy ...Mẹ tôi đã nuôi lớn chúng tôi bằng trăm vạn lần khổ nhọc : sự đói nghèo cơ cực của một người đàn bà không chữ nghĩa ,một mình giữa dòng đời khổ hận ,không quản thân đói lạnh của riêng mình ,không một lần buông tiếng thở than ...những đêm Đông giá lạnh của đất MIỀN TRUNG cơ cực ,nhũng khi mưa dầm ,gió chướng ,Mẹ tôi đã đưa thân chèo chống cho ba chị em tôi : CHỖ ƯỚT MẸ NẰM ...CHỖ RÁO ,CON LĂN ....Tôi còn nhớ nhũng ngày còn bé dại , hàng đêm Mẹ phủ che cho chúng tôi bằng những manh chiếu rách , tay vá khâu từng chiếc áo cho mỗi đứa con ,vá víu tùng mảnh quần chằng đụp cho Mẹ ...Trong khổ dau ,thiếu thốn trăm bề ,chua bao giờ nghe một tiếng thở than hay oán trách ...

Mẹ ơi ,CƠM GHÉ ĐỘN , MẸ NHƯỜNG CON PHẦN TRẮNG ,

BÁT CƠM TƯƠI ,NAY CHIA XẺ CÙNG AI ...

Mẹ kính yêu ,ngày xưa ...khi còn ở quê nhà ,con còn nhớ ..cứ đến ngày lễ VU LAN ,người ta thường cài lên ve áo cho nhau những cành HOA HỒNG ,Màu ĐỎ cho nhũng người còn có MẸ và màu TRẮNG cho những kẻ MỒ CÔI MẸ ...Lúc bấy giờ con cứ vô tư nhận từ bàn tay trao tặng của tha nhân mà không hề mảy may xúc động ..không bao giờ nghĩ rằng :CÁNH HOA KIA ,CÓ LÚC SẼ THAY MÀU...

Hàng năm cứ mỗi lần đến tháng 5 ,Một mình trên đất khách ,nhìn muôn người đón mừng lễ MOTHER!S DAY ,các con cũng mua về tặng cho mẹ chúng những món quà quí giá ...trong thẩn thờ xúc cảm ,con muốn dâng lên Mẹ những phẩm vật quí giá mà còn có thề mua được ngày nay ...nhưng nào có bao giờ làm được khi MẸ ĐÃ không còn ...Ngày Mẹ lìa xa chúng con ...CON như người điên dại ,con muốn thét gào cho tan hoang thế sự ,muốn bóp cả nhân gian ,muốn đánh đổi hết những gì con đang có được ,cả hiện tại ,cả tương lai ...chỉ mong sự hiện hữu của MẸ trên cõi đời này ,cho con được thêm một lần ngồi kể lể những khở đau của riêng con và những thành đạt mà các cháu NGOẠI của MẸ đã mang về cho con ...Con đã kiếm tìm trong nghĩa trang GỀNH RÁNG một chỗ nằm khá tốt ,xây cho MẸ một ngôi MỘ khang trang ,trồng xung quanh những bông hoa tỏa hương mỗi sáng và trong buổi chiều tà ...nhung MẸ ơi ,tất cả cũng chỉ là VÔ NGHĨA mà thôi ...Nay con viết cho Mẹ những trang này mong mẹ biết :

TRONG ĐÓI LẠNH , MẸ ĐƯA TAY GÁNH VÁC ...

TRONG KHỔ ĐAU , MẸ LUÔN TIẾNG ỦI AN

MẸ ĐI RỒI ...BIẾT CÙNG AI NÓI VỚI ....

CUỘC THĂNG TRẦM ,ĐẤT KHÁCH : NGẬM NGÙI THAN .

NGUYÊN HẠ

[ATLANTA ,mùa ĐÔNG 10 ]

Không có nhận xét nào: