Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2010

TẬN TUYỆT

[viết cho người : đã chung với tôi một mái nhà]

          Bây giờ tôi muốn nói cùng anh :" Cám ơn anh và lời xin lỗi ", Xin cám ơn anh đã giúp tôi trong thời gian tôi còn ngồi trên ghế của trường Sư Phạm  ...cho dù thời gian đó không chứa  chan hạnh phúc, nhưng cũng cho tôi sự bình an .
          Xin cám ơn anh đã cho tôi những đứa con ...để bây giờ trong buổi chiều tà của một  kiếp người , tôi có được sự ủi an và niềm hảnh diện khi nhìn chúng trưởng thành trong mơ ước của bậc làm cha mẹ ...
           Xin gởi đến anh lời Xin lỗi ...vì trong cuộc đời còn lại , tôi không thể nào làm vừa lòng và cùng anh chung cuộc trong đời sống của những kẻ bình thường ..
             .Ông Tơ , Bà Nguyệt  đã se lộn mối chì  hồng, nên suốt bao tháng năm dài dù chung một mài nhà nhưng chúng ta không thể nào :  " sẻ chia ấm lạnh ."..

            Anh đã chết trong tôi từ ngày mình chung cuộc vợ chồng  ...Những đứa bé điềm nhiên ra góp mặt với đời ...cần đến trách nhiệm cũa những người làm cha mẹ ....Chúng ta tiếp tục đi cạnh cuộc đời nhau với những giá băng tiếp nối ....những tháng ngày vô vị bên nhau ..
             .Nỗi chán chường  trong nhau, anh nào  có hay có biết...hay anh đã cố tình không muốn biết ,
             Từng  đêm trường, tôi muốn thét to cho tiêu tan thế sự, biến tôi thành đá khô đất lạnh, nhưng vì trách nhiệm với các ,  tôi đã phải cắn chặt môi mềm, nhận chìm thế sự ...
             Anh luôn cho mình là kẻ chiến thắng và tôi luôn là người thua cuộc, anh từng đưa ra bức tường luân lý  và tôn giáo, Đạo đức muôn đời của một người đàn bà Việt nam , Từng đêm tô thắp cho mình một ngọn nến hồng để hòng nhờ ánh sáng lung linh của ngọn nến, lau khô sự đơn lạnh trong mình
              Xót xa thương thân mình khi nhìn thấy những hạnh phúc của tha nhân ...Phần anh ,anh cũng cố lừa dối chính anh để thỏa mãn tư ái riêng mình, anh vẫn ruổi rong với bao mộng tưởng ...Chúng ta sống cạnh cuộc đời nhau như hai đấu thủ cùng chung một đấu trường, qua bao tháng năm mà vẫn chưa phân thắng bại ...cho đến một ngày :có kẻ chồn chân bỏ cuộc ...kẻ kia nhận lấy vinh quang rằng : "Người đã phụ tôi,
nào tôi phụ gì ai ..."
        

Tôi và anh ,mãi chung một đấu trường
Bao năm tháng vẫn chưa phân thắng bại ...
Mòn mỏi : Xin làm người chiến bại  .
Giã biệt anh, thôi làm kẻ chung nhà ....

Tâm hồn chúng ta muôn đời cho nhau sự giá băng, tuyết lạnh ...đôi lúc anh nói với tha nhân rằng : Anh cũng có yêu tôi  , câu nói trái lòng nên không một lần chung sống trong một mái nhà mà tôi nào có nghe, hay nhìn thấy ....Giờ đây dù anh có thốt ra hàng vạn lần âm thanh xa lạ ấy cũng không thể nào hâm nóng trái tim  tôi ..
           .Linh hồn tôi đã tắt lịm ngọn lửa hồng trong căn nhà không bếp sưởi suốt hơn ba mươi năm qua mà ta đã biết ...giờ đây đã bao năm chú ng ta đã tặng nhau :"CÂU CA TẬN TUYỆT "

Anh đã chung tôi, một mái nhà
Tưởng rằng  tương hợp , chì cách xa  .
Bao đêm cúi mặt, trong thống hận
Mòn mỏi canh thâu , Chỉ  lệ nhòa  ....

                NGUYÊN HẠ (Mùa Thu 2ooo)

Không có nhận xét nào: