Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2010

HOA TƯƠNG TƯ

      Hai đứa con gái nhỏ cùng ở trên một con đường , nhà Chi nghèo, cha mất sớm, một mình mẹ Chi phải tần tảo theo làn sóng dân quê từ các làng mạc đổ về Qui nhơn kiếm sống, hàng ngày Chi giúp Mẹ trăm công nghìn việc, cuộc sống khó khổ trăm bề, kiếm đủ miếng ăn cho cả nhà là cả một nổ lực của bốn Mẹ con , Hàng ngày phải phụ giúp Mẹ trông mọi công việc trong ngoài, cả nhà thức khuya, dậy sớm.

    Mẹ Chi phải dậy từ lúc trời còn tối mịt để chuẩn bị các món ăn sáng bình dân,  bán cho những người dân lao động quanh vùng...cuộc sống gia đình ngày một khốn khó vì một nhà bốn miệng ăn , phụ thuộc vào đôi tay của người Mẹ nghèo cơ cực...nhưng mấy chị em cũng đều đi học.
      Khi bước chân vào trường Tiểu học, Chi vẫn cố gắng học tập cho bằng bè bạn, lúc bấy giờ Chi có đứa bạn cùng đường và hai đứa ngồi gần nhau. hai đứa rất thân với nhau.
       Ngọc Lan thường  mặc chiếc áo đầm màu trắng  xinh xắn bên cạnh những chiếc áo trắng vàng ố màu cháo lòng của các bạn cùng trang lứa...cặp mắt cô bé lúc nào cũng sáng trong , mỉm cười nhìn mọi người, Ngọc Lan nổi trội trong đám học trò lam lũ về cách ăn mặc và những quà bánh nó đem theo mỗi ngày, hai đứa được xếp ngồi gần nhau ., hai mảnh đời khác nhau như trời và vực.
      Hai đứa trẻ cùng trang lứa lớn lên bên nhau nhưng hai cảnh đời hoàn toàn khác biệt, Ngọc Lan là con thứ ba trong một gia đình giàu có , hàng ngày được cha mẹ đón đưa tận cổng trường, mỗi ngày một chiếc áo mới là hướng ngắm nhìn của tất cả những đứa con nít cùng trang lứa, những quà bánh mà nó đem theo vẫn thường khơi động vị giác của đám trẻ chung lớp.
    Thường sau khi ăn xong một món ăn gì đã chán nó thường đẩy qua cho bạn, Chi vẫn thường dấu vào hộc bàn và khẽ khàng nhâm nhi len lén, thường là phần cuối của một ổ bánh mì, một mẫu bánh Trung thu còn dở dang hay một phần của trái ổi, bù lại thì Chi cũng khẽ khàng đủn mẫu giấy sang cho bạn một bài toán mà bạn chưa giải kịp...hai đứa ngồi chung với nhau đến năm lớp nhất thì chia tay vì Chi thi rớt Đệ thất phải vào trường tư, còn Ngọc lan tuy kém hơn nhưng vì gia đình thế lực nên nghiễm nhiên vào trường công.
     Thời gian của những năm trung học hai đứa ít gặp nhau...
Thường ngày,  Mẹ nấu thêm cơm tháng cho một số các học sinh từ các vùng quê về trọ học , trong số ấy có Linh là một giáo sinh của trường sư Phạm Qui nhơn đến trọ tại nhà Chi, Mẹ Chi đặt thêm cái ghế bố, trong bữa cơm cho thêm nửa lon gạo vào nồi,
     Có lẽ nhà Linh cũng nghèo nên có ý định kiếm thêm vài em học sinh muốn luyện thêm môn Toán , để kiếm chút tiền vào tiền ăn mỗi ngày trả cho Mẹ Chi. Mỗi khi có bài toán khó anh ân cần giúp Chi giải trọn.
     Ngày đầu tiên Linh xách rương quần áo đến nhà Chi ở trọ, thoáng nhìn  anh, Chi đã có cảm giác hơi run vì ánh mắt sâu hun hút của chàng trai lạ, lúc ấy Chi cũng đã ngoài mười sáu, cái tuổi của mộng mơ, những mơ ước đầu đời vỡ òa khi gặp một ánh mắt , nhìn lén một bóng người, rồi hàng ngày bên trang sách lại mơ chuyện ngày mai....ở đó có ai đó và mình chung bước chân... thời gian mơ mộng nhất của thời con gái...
      Để giúp anh kiếm thêm chút tiền độ nhật, Chi rủ thêm vài bạn bè chung lớp đến học thêm môn Toán do anh hướng dẫn thêm, trong số đó có Ngọc lan, từ ngày có sự xuất hiện của Ngọc Lan, chiếc bàn gỗ nhà Chi như lay động vì những trận cười hồn nhiên, những cuốn hút trẻ trung của bạn, mỗi ngày Linh nhờ Chi  ủi cho anh tấm áo kỹ càng hơn, lau bàn sạch sẽ bằng nước, quét dọn nhà sạch sẽ trước khi vào giờ học...và anh bỏ áo trong quần gọn ghẽ hơn và dĩ nhiên là Chi  nhìn thấy những khác lạ nơi anh....
Gặp Linh chỉ một lần là Ngọc lan tuyên bố : " Tao thích anh chàng đẹp trai đó, anh ta là của tao "...
Một thoáng ưu tư vương lên mắt Chi ... vì biết ở đó không còn có bóng dáng của cô gái nghèo trong ánh mắt của ai kia  ...hàng ngày phần cơm để cho anh vẫn đầy đặn hơn khi mỗi lần anh về trễ, Chi lén Mẹ để phần anh nhiều hơn qui định, và khi anh trở về cô gái tự động hâm nóng thức ăn cho anh mà với những người khác không có tiêu chuẩn này...
      Những ngày  Chủ Nhật cả bọn và Linh rủ nhau đi chơi núi, qua đò sang Hải Minh, Ngọc lan chuẩn bị những thức ăn , đồ uống cho cả bọn, Họ  vui đùa trên bãi cát, ngắm nhìn những đợt sóng xô bờ, nghe biển hát mà tâm trạng mỗi đứa một riêng mang. chia nhau những món ăn vừa miệng do Ngọc Lan  chuẩn bị., rồi những lần cả bọn rủ nhau về quê ngoại Chi câu cá, họ luôn bên nhau quên cả đất trời, bè bạn...
     Chi đã một mình đi vào những hốc đá sâu kín..tìm cho mình .những bông hoa màu tim tím, từng chùm mọc xen vào các bờ đá, lạnh lùng, cam chịu và man mác buồn, Chi đem về ép vào trang sách cũ...và đặt tên nó là Hoa Tương Tư..
     Những .Cuộc vui kết thúc trong tiếng cười vui nhộn của Ngọc Lan và nụ cười mở rộng của Linh... sau đó họ không rủ các bạn đi chung mà chở nhau riêng rẽ trên chiếc Yamaha láng đẹp của Ngọc Lan...Họ vô cùng mãn nguyện bên nhau, Ngọc Lan có người yêu đẹp trai, còn Linh có được cô con gái nhà giàu ghé mắt.
    
     Mùa hè năm ấy Linh trở lại trường Sư Phạm và bước lên năm thứ hai ...nhưng anh không ở trọ nhà Chi mà dọn lên nhà Ngọc lan theo lời mời của Ba Lan, Từ đó Linh dạy kèm cho tất cả  chị em Lan các môn học tại nhà Lan, chuẩn bị cho kỳ thi Tú tài I sắp tới, có lần Lan cũng rủ bạn đến học chung...nhưng Chi từ chối...thỉnh thoảng Chi vẫn mở trang sách cũ nhìn lại đóa hoa tim tím ngày nào của một lần cưu mang nỗi buồn câm nín, chỉ riêng mình biết và cánh hoa Tương Tư dấu kín trong lòng.Chi miệt mài cùng sách vở cố quên đi một tình cảm vu vơ của tuổi mới lớn, bên cạnh bạn bè và các chàng trai cùng trang lứa...
      Năm ấy Ngọc lan thi rớt, và Linh ra trường, Qua một thời gian tranh cãi với gia đình, vì ba Má Ngọc Lan không muốn gả con cho anh thầy giáo nghèo, sau cùng thì họ cũng chiến thắng vì bào thai sớm có của Ngọc Lan, kết thúc cuộc tình là đám cưới của họ, Chi được bạn mời làm dâu phụ trong đám cưới bạn.
      C uộc đời sao có những cảnh đoạn trường mà nào ai hay biết, màu tím của cánh hoa ngày nào vẫn mờ nhạt trong tầm mắt ai ...giọt tương tư, hay giọt nước mắt buồn không rơi xuống, nhìn xác pháo nhà bạn hồng tươi trước cửa, Chi Bước đi cạnh bạn, nhìn hai người đi bên nhau ghi lại những tấm hình kỷ niệm một ngày vui nhất trong đời bạn...và Chi lầm lũi ra về , thẫn thờ nhìn cánh hoa xưa ...nhàu nát dưới đôi tay bé nhỏ của đứa con gái nghèo câm nín và câm nín...Hoa tương tư vẫn dấu kín trong trang sách cũ phai màu cùng năm tháng...Rồi đi vào lãng quên.
       Ngày Chi lên xe hoa về nhà chồng cũng là ngày Ngọc Lan báo tin hai người sẽ về Huế , quê hương của Linh, vì anh được bổ về làm Hiệu trưởng của một trường ở đó...Vì gia đình  không thích Linh nên hai người không được Ba Má Lan giúp đỡ , họ ra đi với tình cảm mà họ cho nhau.
        Hôm gặp nhau  lần cuối, Chi nhìn sâu vào mắt Linh một lần cuối cùng khi từ biệt, nhưng anh vẫn lẫn tránh tia nhìn như oán trách, như gởi gắm, như từ biệt một kỷ niệm không tên... Mắt anh vẫn mông lung và mãi mãi vẫn mông lung...
      Cuộc đổi đời năm 75...Sau gần bốn chục  năm dài, ...hai đứa bạn ngày xưa không còn biết tin nhau...Chi theo chồng và các con định cư tại Mỹ, còn ngọc Lan theo chồng về đất Thần Kinh, họ bặt tin nhau
        Nhân một chuyến về thăm nhà , cùng các bạn cũ cùng nhau trên một chuyến du lịch về thăm xứ Huế...
     Đất Thần kinh rộng mở đón bước chân của biết bao du khách ghé thăm, những di tích cổ xưa, những đền đài xưa cũ và những lời thuyết Minh của người hướng dẫn viên du lịch bằng giọng Huế ngọt ngào, cảnh trí thơ mộng, cổ kính trên phim ảnh, hiển hiện, lung linh nhưng thực tế dưới mắt Chi chỉ là những ngôi nhà nhỏ bé, con phố bé nhỏ không rộng lớn và sáng sủa như những thành phố mà Chi đã đi qua như Đà Nẵng , Nha Trang, hay Qui Nhơn...Chỉ cổ kính và cũ kỹ, nhưng chứa đựng bao  công trình lịch  sử.
     Thăm hỏi người bạn chung chuyến mới hay là mấy chục năm qua, Ngọc Lan và Linh vẫn ở xứ này và nhân khi đoàn du lịch cho đi chơi ngoài tự do, họ tìm tới trường Quốc Học Huế thăm dò người thầy giáo có tên Linh của những ngày xưa cũ...sau mấy chặng đường dài , thăm hỏi qua bao người dân địa phương,
họ đã tìm ra chỗ ở của hai người:
       Một xóm nhỏ ven làng chài , những lối đi gãy khúc quanh co, ngôi nhà gạch khiêm tốn bên dưới giàn hoa giấy, trước cửa đang bày la liệt những bàn ghế bằng gỗ tạp, một người đàn bà trung niên, mái tóc đã điểm bạc, quần áo tuềnh toàng, đang ngồi chuẩn bị bữa ăn trưa và những món ăn phụ như chè , cà phê cho những người dân lao động, Bên cạnh là một người đàn ông già nua , ốm yếu, đang thu xếp bàn ghế và châm lại ấm trà cho khách. công việc mà ngày xưa Chi thường giúp Mẹ ..Nếu người đàn bà không có hai lúm đồng tiền trên má thì họ không nhận ra nhau...
     Đó chính là Ngọc lan, cô gái con nhà giàu thường ăn mặc  sang nhất xóm ngày nào, và người đàn ông đang phụ bán với chị là linh, ( cánh hoa tương tư ngày cũ của Chi )
       Họ là một cặp đẹp đôi của những ngày xưa cũ, bây giờ trước mặt đám bạn cũ, chị trở thành quê mùa và già nua và không còn một chút gì của ngày xưa, ngoại trừ hai lúm đồng tiền trên má mỗi lần chị mím môi...Thời gian và sự cơ cực của cuộc sống đã biến hai người thành những con người hoàn toàn khác xa của thuở nào, da  đen mẽm vì sương gió, những vết hằn sâu của thời gian  mà tình yêu của họ không đủ để sẻ chia., bôi xóa...
      Họ hẹn gặp nhau ở nhà hàng trong khách sạn vào buổi chiều hôm ấy...những món ăn ngon nhất dọn đầy bàn, những lời thăm hỏi nhau không thôi dứt, Gia cảnh hai người thật thảm thương, sau cuộc đổi đời, Linh không còn dạy học nữa và gia đình dọn về cất căn nhà nhỏ  cùng mảnh vườn nhỏ bé của cha mẹ anh,
       Ngọc lan và anh có với nhau năm mặt con, gia đình Ngọc lan khánh tận vì sau mấy lần vượt thoát không thành công, ba má Ngọc lan lần lượt qua đời, những đứa em  tứ tán khắp nơi, Lan  buôn tảo bán tần , chạy vạy kiếm sống cho một nhà bảy miệng ăn...nghe bạn kể với những tiếng nấc và những giọt lệ sầu không thôi
dứt.
       ..Anh vẫn điềm nhiên ăn uống, thỉnh thoảng Chi nhìn thấy chân Ngọc lan đá vào chân chồng...
      Một đêm dài với những ủ ê không sao tả hết, chi sẽ phải làm gì với hai bạn của mình, một chuyện tình kết thúc thật đẹp nhưng cũng đem cho ta những sầu bi, vận số, thời cuộc, thay đổi cả vận mạng của con  người.
     Trước khi ra sân bay tiếp tục chuyến du hành  ra đất Bắc, Chi  một mình trở lại xóm nhà của hai bạn với một món  tiền giúp bạn và Chi cũng chỉ làm được điều đó trong lúc này, nhưng trong lòng hứa sẽ cưu mang bạn trong những ngày tháng tới...
        , Đôi bạn ôm nhau khóc vùi trong lúc chia tay, đến chào anh lần cuối, Linh đã viết sẵn địa chỉ và số điện thoại để liên lạc với nhau, anh đặt vào tay Chi với lời nhắn gởi muộn màng: " Em nhớ giữ liên lạc với nhau để giúp Lan có chỗ ngồi bán trong chợ Đông Ba"....
      Chi nhìn sâu vào mắt anh, anh không còn lãng tránh, nhưng trong đôi mắt ấy bây giờ như có một làn sương mờ che phủ, Chi không thấy gì đậu trong đôi mắt ấy nữa... Sao anh không  cứ im lặng như đã bao lần anh câm nín... sao anh  không mãi lặng thầm...
      Ngồi trong máy bay thẫn thờ nhìn qua khung cửa nhỏ, thành phố Huế như có một lớp sương mù che khuất những lăng tẩm mù xa....bàn tay Chi còn cầm mảnh giấy nhỏ anh trao, những ngón tay nào vò tan, bóp nát , mảnh giấy mụn mằn như cánh hoa Tương tư  ngày nào đã tan biến trong trang sách cũ...lặng câm
         Ruộng        dâu        cũng        hóa          biển          xanh                      
        Hoa       tương        tư         cũ.....    nát         nhàu         cánh         rơi 

          Atlanta  Aug. 29th 10
                                         Nguyên hạ-Lê nguyễn
      

4 nhận xét:

Nặc danh nói...

Cuộc đời là thế đó! không ai biết được ngày sau! mỗi người đếu có 1 số phận!

NGUYENPHUCL

Nặc danh nói...

Trong câu chuyện; theo bạn hai người có đến với nhau vì tình yê hay vì lí do khác và anh thầy giáo đẹp trai có biết tình yêu thằm lặng của cô gái nghèo o ??/
Trong các chuyện kể của bạn thì kết quả luôn o có hậu với đàn ông ...trong cuộc đời có lẽ o có người dàn ông tốt và họ luôn gặp những cái o may???Nhưng có lẽ d0o1 là cách viết của mỗi người. bạn luôn là ngòi bút mà tôi thích đọc
Bến xưa

Nặc danh nói...

Cô con gái nhà giàu thì chắc là vì tình yêu, nhưng anh chàng đẹp trai xứ Huế thì chưa biết...vì cái tư tưởng "Tránh nghèo" vẫn thường tình thiên hạ, nhưng ở đây chúng ta cho là họ vì tình yêu cho đỡ bẽ bàng cho nhân vạt nữ. Xin cám ơn các bạn , và chúng ta cùng quyết định vậy
tác giả

Nặc danh nói...

Đã từ lâu...tôi vào đọc những bài viết của bạn...tất cả như một bức tranh dân giã, đằm thắm và man mác chút tình tự lãng mạn, oán than, những bất hạnh của một con người và những con người, thường các nhà văn nữ đương đại thì luôn đưa những hạnh phúc vuông tròn vào tác phẩm để cuộc đời bớt đớn khổ...nhưng đó ch1nh là bước thành công mở màn cho ngòi bút của bạn...hãy mau tiếp tục cầm bút, sá chi những lời phê bình thiển cận hãy quăng vào sọt rác, tôi luôn ủng hộ bạn và còn nhiều người khác nữa.
đức Sơn (Florida)