Thứ Bảy, 6 tháng 10, 2012

MỘT THOÁNG BÂNG KHUÂNG


Buổi  chiều cuối tuần ở nơi này như vắng vẻ hơn mọi ngày, người ta háo hức đưa nhau đi ăn uống, đi chợ , đi mua sắm, chuẩn bị cho hai ngày Thứ bảy và Chủ Nhật.

    Xong công việc của mình , tôi thẩn thờ ngồi sau tay lái, bụng đói vì hôm nay bận rộn tôi quên mất bữa ăn trưa, chỉ vài miếng trái cây và uống mấy lần nước lạnh, tay mỏi, mắt hoa...con đường trước mặt như dài ra theo vết xe lăn.

      Tôi thèm một tô phở nóng, ghé vào một tiệm phở Việt nam gần khu tôi ở, chọn một góc sâu trong cùng, kêu xong tô phở và chờ...những tốp người Việt xôn xao câu nói câu chào, tíu tít bên nhau, từng đoàn rồi lại từng tốp người quần áo chỉnh chu, có lẽ nhóm người Việt này từ xa mới đến, dự tiệc cưới hay hội đoàn gì đây..
     .Tô phở vẫn chưa bưng ra, nhóm người lấn sang chỗ tôi, có lẽ họ cũng tưởng tôi cũng chung nhóm..
      Những câu nói bông đùa, những âm thanh bập bùng chạy từ tai này sang tai khác, tự nhiên tôi không thấy cơn đói về vồn vã...tôi len ra ngoài...hít nhẹ hơi lạnh buổi chiều hôm...

     Cảm xúc rơi tự do, miệng không còn khô đắng mà chỉ thấy thèm một ly nước mát, mở tung cánh cửa cho gió lây lất thổi cuộn vào hồn...tâm tư tuột dốc một cách thảm hại...tôi thẫn thờ trên lối mòn quen thuộc.

     Nếu tôi ngồi lại giữa dòng người xuôi ngược không quen, tôi sẽ  nuốt vội những miếng bánh mượt mà , húp sâu vào lòng chất ngọt của thịt thà thừa mứa của tô phở chiều nay.
  ..Thì bụng thôi phát ra những tiếng kêu não nuột, nhưng sau khi ăn xong, một mình lặng lẽ ra quầy tính tiền dưới mắt nhìn của nhũng người xa lạ. chút thảng thốt vì nhìn thấy một con người  đơn độc  giữa  một buổi chiếu tà ...cảm xúc ấy dù chỉ thoáng qua nhanh, nhưng cũng đủ làm lòng ai thêm lá úa.

     Trước sân nhà , ngó trước nhìn sau, chạy xe vào garage, tiếng cửa sập nghe thân quen những bỗng lại buồn tênh..

     .Đàng sau cánh cửa mỗi ngày tôi sợ bóng mình in trên vách, theo thói quen mỗi lúc đi ra hay cả lúc trở về...thắp cho Cha Mẹ một nén nhang, hít thoảng mùi nhang cho gợn chút ấm lòng....

    Tôi bâng khuâng khẽ ngâm hai câu Kiều của những ngày xa lắc mà tôi còn nhớ được

         Dặm      ngàn      bước     thẳm    non      xa
         Biết    đâu      thân      phận      con    ra      thế     này

Những giọt nước ấm nồng cho con người sự tỉnh táo, kéo kín những bức màn che giữa ánh sáng và bóng tối bên ngoài, đêm luôn mang lại sự lạnh lẽo cô đơn, những bất chợt của đời thường xô đẩy, nhấn chìm, nếu con người không còn được nghe những tấu khúc giữa đêm đen, từng đêm nghe hoài những bản nhạc như trãi lòng tâm sự, nếu thế gian này không có những bản tình ca, không có những tiếng ru cung trầm, cung bỗng, thánh thót tận đêm sâu  thì chắc con người mau hủy diệt hơn tuổi thọ ngày nay.
   Cám ơn thay cho những cung bậc xôn xao hay chìm sâu khuất lấp.

       Trong đêm khuya ...lặng lẽ nghe hoài những bài ca tình tự...để biết mình còn nghe gì và mình còn hiện hữu trên cõi đời này khi buổi sớm mai hay tận đến đêm khuya.

       Thưởng công cho một ngày mệt mỏi giữa những bộn bề công việc, ly cà phê vẫn là vật quí nhất trần gian, cà phê đắng cho lòng ai bớt đắng,... cà phê không cho tôi sự bình yên, nhưng nó làm cho tôi tỉnh táo để nhận mặt ra rằng cuộc sống này vẫn bình yên và tôi thức ngủ trong trạng thái bình yên.

      Trên màn ảnh truyền hình trước mặt, đang diễn ra một chuyện kể ; một cuộc tình của hai kẻ yêu nhau, yêu nhau từ phút đầu gặp gỡ "THE FALL IN LOVE OF FIRST " và cuối cùng họ cũng phải chia xa...những ánh mắt đầu tiên khi họ mới gặp nhau, cuốn hút trong mắt nhìn môi mấp máy, đợi chờ những cuốn hút môi hôn...những hình ảnh xa mờ và bỗng thấy thật xa , trong phim ảnh và chỉ là chuyện kể...

     Ánh mắt ấy...của một lần đầu tiên gặp gỡ...đã vận vào cuộc đời tôi với bao nỗi truân chuyên...bây giờ ánh mắt mà tôi thần tượng trong suốt cuộc đời tôi....giờ biết ở nơi đâu???

     .Vùng đất giá băng đầy sương sa tuyết phủ...có bao giờ người  bỗng nhớ về tôi, hay bên tình yêu mà người có được đã quên mất nhũng gợn buồn của những tháng năm xưa cũ.những kỷ niệm mượt mà  của buổi mới biết yêu.
      Tôi nhẩm lại trong cuộc đời dâu bể...cuộc đời tôi nào có được lấy một lần, những mắt liếc môi hôn, những đợi chờ ngóng đợi...sao cuộc đời tôi chỉ thấy bóng  hoàng hôn, luôn òa vỡ trong tôi suốt bao tháng ngày cùng tình yêu con và bổn phận...
      Trong tâm thức mỗi ngày trãi dài cùng năm tháng đi qua ...Ánh mắt ấy và nụ cười chưa trọn :

      Du du hề một cuộc bể dâu,... nhân kiếp phù sinh
      Hề một thoáng bạch câu...

    Tôi nhận hết một cái gạch nối giữa quá khứ và hiện tại và bước chân trước mặt...với mơ ước gặp lại  một lần...và chỉ một lần thôi.
      Ngoài kia bóng đêm vẫn phủ dầy trùng trùng cơn thức ngủ. ..thời khắc này là của nửa đêm.
      Tôi chợt  nhớ câu thơ nào ai  gởi tặng:

       Vào   lúc     nửa     đêm     em   ngồi     lặng     yên
       Nghe     tiếng     thời     gian      chảy    dài     qua    tóc
       Biết     bao    gánh      nặng       đổ     trên      vai      gầy
        Em    đã     mang    theo      trong      suốt     cuộc       đời.

Cám ơn người với những tự tình mà anh nhận biết, nào sá chi một mảng đời riêng, cuộc đời tôi chỉ là cuộc tình điên, ai níu lấy sẽ khổ sầu lây nhiễm.vì ánh mắt ấy đã từng đêm đi vào giấc ngủ ...vận vào cuộc đời tôi và không chút phôi pha ...

     Những gánh nặng cuộc đời đã oằn phủ vai tôi từ lúc tôi chỉ là một đứa bé thơ, những đứa bé đủ đầy trong chăn êm nệm ấm, cha cưng mẹ chiều, tay bồng tay ẵm...tôi đã không có được phủ che bằng tình yêu thương của Cha bồng Mẹ ẵm...
     Tuổi thơ đi qua trong những tiếng khóc thầm trong xó cửa , gốc khế, gốc me...mắt u buồn trong mỗi buổi chiều về, mong nhớ, đợi chờ bóng Mẹ hiền trong sân nhà Ngoại...
     Rồi những ngày mộng mơ khi làm thân con gái...hụt hẫng âu lo khi cơm áo giăng kín phủ vai gầy...khi các bạn tôi lên giảng đường khua vang vọng gót chân vui, tôi vẫn nhốt mình trong nỗi lo toan cho những tháng ngày không tiền nong cho học phí...những môi cười chưa một lần hết miệng, bao oan khiên làm choáng ngợp nỗi niềm riêng..
 .Suốt đời tôi là những nỗi ưu phiền...lo lắng , khổ đau , đêm dài cùng lời than thở, tôi vẫn vậy,
..., thua chị , kém em, lặng nhìn bè bạn...những cuộc vui rồi cũng chỉ thoáng mau...Ánh mắt ấy nhìn nhau trong tâm thức...

        Trong cuộc đời đẹp nhất là lúc lên xe hoa...nhưng nghiệt ngã, oan khiên bủa giăng , theo hoài chân bén gót...Những đứa bé điềm nhiên ra góp mặt...Là con tôi mang nặng xé cõi lòng...trách nhiệm vuông tròn cho những đứa con...vật quí thượng đế gởi trao tôi ...và chỉ mình tôi lãnh nhận...

       Năm tháng trôi nhanh không biết mình là ai và cam đành số phận, trong cuộc đời của một người đàn bà không tủi phận...là lúc nào cũng nương tựa một đôi vai,... rộng,  hẹp, hao gầy cũng ấm chút tình thâm...lau giọt lệ trên vai ai khi chiều tà bóng xế...
      Tôi không có và chưa một lần có được.chỉ là những cái không may cho hai chữ "duyên phận".

       Bao tháng năm dài tôi mang phận đàn ông, trong thân xác của một hồn thơ lạnh giá..cõi vô thường tôi chỉ nương tựa vào ánh mắt người và nuôi hoài niềm hy vọng ...một sự không tưởng ngút trời...


       .Những bông Tuyết rơi mau chiều nay mở màn cho một cơn mưa tuôn rất lạ...trắng ngập vĩa hè và phủ kín đầy sân...những bông Tuyết mới nguyên tinh khôi, không tì vết ...một chút bâng khuâng chạnh lòng.

        Trong cái rét ngọt ngào giòn tan của gió lạnh buổi  chiều nay ...tôi bỗng thấy tâm hồn như bay bổng, nhớ quắt quay những chuyện xưa tích cũ trong cuộc đời, những năm tháng chất chồng như lập đi lập lại một tấu khúc thân quen...
       T hân quen lắm những mùa này năm cũ... những kỷ niệm mượt mà và những ngày tháng cũ đã phôi pha..

      Cho thêm chút đường vào ly cà phê đắng, những hạt đường trôi tan vào từng sớ thịt, một thoáng bâng khuâng tôi biết gởi về đâu và để làm gì???cho tôi và cho một người khác cảm nhận cõi riêng tôi với nỗi nhớ thật gần.

     Mỉm môi cười tôi bỗng ngâm khe khẽ

       Bao năm dầu dãi nắng mưa
       Sương mai ướt mặt, tuyết sa ướt lòng
  




       Atlanta Nov. 6th 10
 

                            Nguyên Hạ-Lê nguyễn




 

5 nhận xét:

Nặc danh nói...

Người đã tăng bạn mấy câu thơ đã làm bạn bâng khuâng không ngủ được!có lẽ đó là người đã hiểu rõ ...những nỗi niềm của bạn rồi đó!,bài viết rất hay! cuối cùng với 2 câu thơ kết thúc rất hay!
Cười cũng sống....không cười cũng sống
Buồn cũng vậy....không cười cũng vậy!
NGUYENPHUCL

Nặc danh nói...

CON CUỐC KÊU ĐÊM
Đêm nằm nghe tiếng Cuốc kêu
sáng đi chợ thấy nhiều chim cuốc
Nghĩ mà thương em cuốc
Lẻ bạn
Kêu đêm
Anh xa em anh buồn biết mấy
Dù sao mình sẽ lại gần nhau
Cuốc lẻ bạn kêu đêm rồi chết
Thương cuốc kêu anh lại nhớ em
em xa anh em càng vững chãi
Đừng như con cuốc nọ kêu đêm
(tác giả Xuân Phong. Viết tặng NHLN.)

Nặc danh nói...
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Văn Thắng nói...

KHÔNG ĐỀ
Lúc tĩnh lặng ta thả hồn theo gió
Thời gian trôi cho mái tóc trắng dần
Trong tâm tư giữ trọn tình yêu đó
Nhìn lại đời như một cõi phù vân!

vanthang

Nguyên Hạ - Lê Nguyễn nói...

Cám ơn Xp. và tHẮNG ĐÃ TẶNG tHƠ, Hôm nay là ngày giỗ Mẹ...lẽ ra từ hôm thứ tư, nhưng vì ngày giỗ rơi vào ngày đi la2mne6n cũng chỉ hương hoa và ngày hôm nay mới nấu mâm cơm tưởng nhớ Mẹ, ngày xưa Thắng vẫn thường đến nhà tôi chôi và thường ăn cơm do Mẹ tôi nấu...ngày đó thật xa , và T.. có nhớ là Mẹ tôi nấu ăn tất ngon, nhưng Mẹ tôi lại chỉ ăn những món rất dở...mâm cơm tôi nấu hôm nay cũng chỉ mình tôi nếm đủ, mặn đắng và buồn vì một ngày giỗ cũng chỉ có tôi và ảnh Mẹ trên bàn thờ...hỏi ai đó ??? buồn hay vui ???
NHLN.