Thứ Năm, 30 tháng 12, 2010

CHỖ CỦA TÔI



    Chỗ của tôi là ở chốn này.Mùa Đông về cũng có sợi Tuyết bay, cho lữ khách nhớ nhà thêm chút nữa, ở đó tôi cũng có căn nhà với đủ đầy những tiện nghi có được.Nhưng tôi vẫn cho rằng đó chưa phải chỗ của tôi.
     Những tháng năm qua trong tiết trời Đông giá, tôi vẫn nhớ hoài thành phố của tôi, thành phố đã cưu mang tôi suốt thời tuổi nhỏ, tuổi thanh Xuân mang cả trái tim tôi, những bạn bè, những mái trường qua từng tháng năm nhìn tôi khôn lớn....
     Bỗng một ngày tôi quày quả ra đi. Bỏ lại sau lưng bao kỷ niệm tuổi Xuân thì .ôm quá khứ làm hành trang và chỉ còn là kỷ niệm, hành trang mang theo trong cuộc đời là những kỷ niệm và trách nhiệm trên vai, bước rảo, chân hao gầy theo năm tháng viễn du, những bước chân biệt xa mù , chỉ còn lại chút hương xưa cũ, chỉ còn trong tâm thức vào mỗi buổi Đông tàn hay những ngày tháng cùng năm tận.
  
    Chỗ của tôi ngày ấy là những bương ba khổ lụy. là kiếm tìm giằng xé với cuộc đời , tôi ra đi bỏ trường, bỏ lớp, bỏ Mẹ cha bỏ luôn cả cuộc tình tôi...Tôi ra đi không biết bao giờ trở lại vì bỡi cuộc đời là những đổi thay,trời đất rộng, đại dương trùng trùng bão nổi, tôi sao bơi qua với tay mỏi, mắt mờ, tôi chỉ gởi gắm cuộc đời qua những câu văn viết thành Thơ...Thành phố ấy có trong tôi cả một nhớ sầu muôn kiếp nữa.

    Chỗ của tôi bây giờ , mùa Đông về có Tuyết bay giăng phủ, trắng cõi lòng, trắng cả một mùa Đông, Tôi lặng thầm tìm kiếm một cánh chim, không còn thấy con chim nào trên hàng cây sau nhà hay trước ngõ, Những cánh chim bé nhỏ , đã bay về trời Nam lánh xa vùng trời Đông giá lạnh...
     Tôi cuộn tròn trong chăn, nhác lười bước ra đường kiếm sống, chỉ mong tìm lại bầu trời của ngày xưa nơi quê hương tôi ấp ủ, tôi muốn làm một cánh chim bay ngược về cố quận, chen giữa dòng người tất tả ngược xuôi, tôi sẽ lên chuyến tàu trễ tràng của đêm Giao thừa của thành phố saigon chật chội, đáp chuyến tàu vàng trở lại mái nhà xưa , ôi mái nhà chứa bao kỷ niệm tôi, những ngày cũ bên mâm cơm đạm bạc, rồi những ngày dài kéo sợi nắng sợi mưa, sợi gian khó của kiếp đời cơ cực, nhưng sao vẫn ấm nồng tình yêu thương trong nỗi cơ hàn mà rất ấm, tình yêu thương của những người thân.

     Chỗ của tôi bây giờ Tuyết dày rồi tan thành giọt nước, chảy vào lòng mỗi người lạnh giá một mùa Đông, rồi Đông sẽ tàn, nhưng tôi muốn tìm một chút hương Xuân ấm, cành Mai vàng hay hoa Đào hồng thắm của quê tôi, trong kí ức bỗng trổi những cành non lá biếc, Xuân đã về rồi trên quê nhà tôi xa mãi...Tín hiệu nào báo cho tôi rằng có một Xuân lai.

        Một Mai vàng đã héo khô
        Báo mùa Xuân đến xứ người giá băng
        Ta còn lại nửa vầng trăng
        Soi dài bóng đổ dặm ngàn ly hương

     Sáng nay tôi kéo cao cánh cửa, những bông Tuyết tan nhanh tự ngày qua, chỉ còn những bọt trắng ngần vương vải trên bờ cây ngọn cỏ, lác đác như một bữa tiệc tan...Tuyết và nhân gian đã chia tay trong một ngày cuối năm bơ thờ lận đận.
       Cuốn lịch trên tường, chiếc đồng hồ trên vách, báo cho tôi biết rằng ngày cuối của một năm đã đến rồi, nhưng mùa Xuân nơi này chưa nhìn thấy như ở quê tôi, tôi nhìn trên cành cao kiếm tìm đôi chim hót, tìm một cánh hoa bé dại, nhưng tất cả đều héo khô run rẩy dưới những bông Tuyết tan

        Ta vẫn  như người thiên cổ
         Như   Thạch Thảo buồn chết giữa hư hao
         Như chim trốn cơn mưa đổ
         Người đã xa nhau quên cả câu chào

      Tuy bây giờ nơi này chưa thấy một tín hiệu của mùa Xuân quê nhà, những buổi sáng tôi không được nghe những ồn ào rộn rã của những người đi chợ sớm, không nghe được tiếng xe nổ máy rền vang, không nghe mùi xăng, khói bụi, không nghe tiếng rao sáng rao khuya...chỉ còn lại trong lòng một kỷ niệm xa mờ vương hương ấm của những ngày tháng xa xưa , vẫn lung linh trong hồn tôi như một khúc nhạc hay mà tôi luôn nhớ mãi...
     Trăng khuyết lại tròn, trăng mờ sang tỏ, hết đêm đen lại bừng lên buổi mai rực rỡ, tôi đã làm đủ những công việc tôi phải làm...chiếc xe thân quen theo tôi trên mỗi ngày hai bận, xuyên suốt buổi đi về trên lối đi quen thuộc, trở về nhà ánh điện vẫn chói chang, tôi thẫn thờ ngồi vào bàn máy vi tính, làm bạn bè cho tôi ghi lại những dòng chữ tuông tràn, những truông dài kỷ niệm, những quãng đời còn lại.
     Bấy nhiêu thôi cũng đủ để tôi mỉm cười với mình, mỉm cười cùng nhân thế, tôi đã nhận nhiều hơn cho, trong những hệ lụy cuộc đời, tôi đã nợ nhiều của đất trời của Thượng đế, những ngày tháng bình yên, cho tôi vững bước chân trên cuộc hành trình xa thẳm, cưu mang những trách nhiệm oằn vai và tôi đã trút xong quang gánh của cuộc đời, tôi đã làm xong những gì mà thượng đế giao phó , trách nhiệm của tôi cũng đã trọn vẹn, chỉ còn lại một niềm riêng là nỗi buồn rớt nhẹ lúc tàn Đông.
     Nhưng cũng chỉ là nỗi buồn rơi rất nhẹ, mùa Xuân đã trở về trên quê tôi xa vời nhưng rộn rã, với những bon chen của một kiếp người và rộn rã ngược xuôi. Mùa Xuân nơi này không đượm nét tươi vui, nhưng êm ả và cho tôi chút tinh khôi không vướng víu, không lo toan và không cả nụ cười giòn, nhưng trong tiếng cười hay câu than cũng chỉ còn là một thói quen hạnh phúc.
      chỗ của tôi là sự bình yên trong tâm hồn tĩnh lặng, hạnh phúc nào hơn khi biết mình đã bước những bước vững vàng, không níu nhờ và không cả sợ tiếng cười chê, tôi đã sống với những gì đáng sống, tôi đã làm những việc đáng được làm, Chỗ của tôi chính là hành trang tôi có sẵn, dẫu ra đi vẫn hoan hỉ một câu chào.

        Ô hay chim hót ngoài hiên vắng
        Xuân đến kia rồi ta mới hay
        Xuân khứ  Xuân lai hay Xuân muộn
        Vẫn cứ xuân về cụm Tuyết tan


      Ngày cuối của năm 2010
     ( viết tặng Mỹ Thắng.Món quà Xuân cho em)
      Nguyên Hạ_Lê Nguyễn
        
     

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Trong bạn lúc nào cũng canh cánh trong lòng với nỗi nhớ quê hương!Bài viết rất hay!văn xuôi mà đọc cứ như thơ vậy!
Thôi thì ta cứ chấp nhận những gì ta đang có...những gì bạn đang có hiện nay cũng tuyệt lắm mà Lê
4 câu thơ đoan kết rất hay|
Chúc bạn năm mới thật nhiều niềm vui trong cuộc sống.

TRAN KIMLOAN