Thứ Ba, 11 tháng 1, 2011

BÃO TUYẾT

     Cơn bão Tuyết đầu tiên của năm nay trút xuống thành phố nơi tôi ở vào buổi chiều chủ nhật, sau khi đã chuẩn bị hết mọi công việc cho một tuần lễ kế tiếp thì cơn bão Tuyết bắt đầu trút xuống.
      Không phải là những bông tuyết phay pháy rơi giòn tan trên khung cửa kính xe rồi tan nhanh vào khoảng không, những bông tuyết trắng ngần tôi đứng hàng giờ bên khung của sổ nhìn bông Tuyết rơi đẹp não nùng.
mà là một cơn bão Tuyết, Tuyết cuồng nộ rớt xuống thật nhanh, thoáng chốc đã phủ đầy trên bờ cỏ mái nhà, trắng xóa một màu trắng thần thoại.
      Tôi nhớ mãi những ngày đầu tiên mới đặt chân lên chốn này, lần đầu tiên nhìn thấy những bông Tuyết đầu mùa rơi xuống , tôi chạy ra sân đứng hồi lâu giang tay hứng lấy những bông Tuyết tan nhanh trên mặt trên áo, những bông Tuyết rơi trong gió Đông như một bức tranh đẹp não nùng mà không họa sĩ nào vẽ nổi, hay một nhà văn nào diễn tả hết cái thanh thoát, cái mông mênh lúc bông Tuyết từng chùm đáp xuống bờ cỏ úa hay trên vạn vật giữa buổi trời Đông.thật là huyền ảo và thoát tục.
 
     Có những năm những bông Tuyết chỉ phớt nhẹ trên bờ cỏ vào những buổi sáng tinh mơ , tôi vẫn thường chạy một mạch vào xe trốn cơn lạnh giá, bỗng thấy nhớ những bông Tuyết lắt lay vương nhẹ trên bờ cỏ úa..
     .Hay những đêm trường bên trong khung cửa nhìn Tuyết rơi trắng xóa cả đêm đen, như bóng trăng soi trên bầu trời của đêm trăng quê nhà của những ngày xưa cũ Tuyết rạng ngời tựa bóng trăng soi

      Tôi đứng bên trong khung cửa hẹp
      Mỗi mùa Đông mưa Tuyết ngập tràn
      Những cánh chim đã bay ngược về  Nam
      Tránh cơn lạnh của mùa Đông giá
     
      Chỉ mình tôi
      Đón chờ bông Tuyết lạnh
      Lạnh đến căm gan lạnh chết lòng
      Chỉ mình tôi
      Bên bờ Xuân hiu quạnh
      Xuân đến bơ thờ
      Bông Tuyết tan

      Khi những bông Tuyết đang rơi nhìn chúng thật diệu kỳ, tưởng như trên không trung có biết bao tiên nữ đang tung những cánh hoa trắng xinh huyền ảo xuống vạn vật chở theo cái lạnh gây gây của buổi Đông sang, khi  mọi người ấm áp trong chăn thì mới hưởng hết cái thú đoàn viên trong chăn ấm, nhưng với những kẻ không nhà ...những người sống lây lất giữa phố đông không mái nhà che mưa nắng, họ sẽ hãi sợ những trận Tuyết bay về và những trận gió Đông phong, cơn gió Tuyết cũng làm lòng ai se sắt lạnh.

     Những lo sợ của con người khi chưa tìm ra mái ấm, suốt một đời nhân loại kiếm tìm một chỗ để nương thân, rồi đời sống luân lưu biết mãi về đâu, nhưng giây phút cuối cùng những năm dài trôi nổi cũng mong có một mái nhà để khi Đông về không bị cuộc đời dập vùi trong cơn bão Tuyết, không thẹn với lòng và không lo sợ gió Đông phong., cảm thương cho những kẻ không nhà, không biết những phút giây cuộn mình trong chăn ấm.

     Đôi lúc ngồi lặng nhìn những trận tuyết nơi đây, tôi thầm cám ơn Thượng đế đã cho quê hương tôi không trong cảnh này , nếu trên quê nghèo tôi hàng năm cũng phủ dầy trong Tuyết phủ, những dân nghèo quê tôi sao đủ áo che thân, những tiện nghi chưa được thấy một lần, thì ấm lạnh sẽ làm sao thấu nổi. sự tuần hoàn của vũ trụ, và sự biến hóa của đất trời cũng chia đều cho muôn vật. cũng không làm bí lối mọi sinh linh.
    
      Sau những trận Tuyết rơi, trời sẽ thật khô và độ lạnh chìm sâu, những con đường sẽ đông cứng thành đá lạnh, buổi sáng thức dậy nhìn như con đường tráng nhựa buổi sáng nay đã được tắm giọt nước mát của thời gian, nhưng nếu bánh xe chạy qua sẽ bỗng xoáy vòng quay, một hiểm nguy không sao lường trước được.

     Cái thú được nằm nhà chờ Tuyết tan , trùm chăn kín cho qua mùa Đông giá, cũng có chút niềm vui là được hưởng thú an nhàn, nhìn bông Tuyết bám vào những cánh cây gãy, thấy cuộc đời mình cũng giống bông Tuyết tan...nếu không nhờ cành cây chắn giăng ngang, bông Tuyết cũng biến nhanh vào đất lạnh.

     Khi cuộc sống con người đang phơi phới, lăn xả vào cuộc đời không chút dừng chân, làm đẹp cho đời bằng những bông Tuyết trắng xây kín muôn nơi, khi nắng ấm tràn về làm hong khô và tan rã, những bông tuyết kiêu sa bên bờ cây ngọn cỏ, sẽ tan nhanh thành giọt nước cõi hư vô .

     Tôi đứng bên trong khung cửa hẹp
     Lặng thầm đưa tiễn bông tuyết tan
     Bông nào rơi xuống trời Đông giá
     Bông nào tan biến giữa hư không

     Chỉ mình tôi
     Giang tay chùi Tuyết lạnh
     Chạm nỗi buồn
     Bông Tuyết bỗng tan mau
     Chỉ mình tôi
     Biết vì sao Tuyết đã
     Chạm lệ sầu
     Hóa thành nước ngấm sâu

    Atlanta mùa Đông giá 2011
   
        Nguyên Hạ_Lê Nguyễn
                         
  

Không có nhận xét nào: