Thứ Sáu, 28 tháng 1, 2011
TIẾC XUÂN
Một chút nắng vàng đổ dài trên bờ cỏ úa, những giọt nước cuối cùng còn vương lại trên bờ cây ngọn cỏ đã run rẩy bỏ đi, nắng vàng lung linh trên những cành cây trơ trụi, những con chim vẫn chưa thấy bay về chốn này vì mùa Đông lạnh vẫn còn lấp ló đâu đây trong tiết trời buốt giá.
Mùa Xuân đã hiện diện trên quê hương tôi, mọi người thân yêu của tôi đang rộn rả chuẩn bị đón Xuân, chỉ còn năm ngày nữa là Tết, Tết đến với mọi nhà, mọi người dân Việt, ở đó đang rộn rã với những ngược xuôi mua sắm, mang vác bao nhiêu phẩm vật của một cái Tết về cho mọi nhà, một phong tục từ ngàn xưa và vẫn duy trì mãi tận ngày nay và mỗi năm lại có thêm những mới mẻ từ những hàng hóa thêm màu sắc thêm hương hoa cho cuộc đời.
Những năm tháng xa quê của những ngày mới rời xa quê nhà, khi những đứa con còn bé dại, tôi cũng cố duy trì những nếp sinh hoạt của quê nhà , vẫn mua về những phẩm vật của ngày Tết về trong gia đình, vẫn những bánh mứt, bánh chưng bánh tét, vẫn chuẩn bị những món ăn ngày Tết của ngày xưa, trong nhà cũng có Hoa Đào, Hoa mai...Nhưng cũng chỉ là những cánh hoa bằng vải mua từ Việt nam, trước ngày Tết đến, mấy mẹ con tìm những cành khô trụi lá đem về gắn những bông hoa có sẵn rồi cắm vào bình đặt ở góc nhà.
Những món ăn ngày Tết rồi cũng không còn là những yêu thích của các con tôi , xa dần theo tháng năm, những bánh Tét, Bánh chưng chỉ còn trong kỷ niệm...Tôi vẫn mang về nhưng không còn cái háo hức của chúng như của ngày xưa.
Tháng năm còn lại bấy nhiêu
Còn cơn gió thoảng...Hắt hiu nắng về
Vàng bay sợi khói lê thê
Hây hây chút nắng Xuân về cõi nao
Chỉ những buổi chiều như buổi chiều nay, trong cái lạnh se da trong chút nắng vàng thoảng như hơi gió của quê nhà đưa sang chỗ tôi một chút Xuân của những ngày xưa cũ mà tôi còn trong tâm tưởng, một chút tiếc nhớ của những ngày tháng xa mờ...Tôi tần ngần đứng nhìn những cành cây trơ trụi lá, chợt thấy ẩn sau những kẽ của các cành đang lú những chồi non, những mầm non sẽ hé nở khi ánh nắng đổ dài vào những ngày kế tiếp, mùa Xuân sẽ đến nơi này trong tưng bừng khi những cơn lạnh se da lùi dần...
Tôi mong chờ mùa Xuân đến cho cảnh vật ở đây bớt lạnh lùng, cho những đàn chim bay về đây ríu rít, những bông hoa tưng bừng nở rộ, cho nỗi hắt hiu trong tôi không nặng trĩu như buổi Đông sang, khi Xuân về chốn này, tâm tư tôi bỗng thênh thang cùng biển gió.
Mong sắc Xuân về triền nắng cũ
Trăng đã đi rồi nước ngẩn ngơ
Ta đi vào cõi đời miên viễn
Còn lại Xuân hồng chút gió sương
Còn lại ta
Những buổi chiều Xuân
Một mình cõng trên vai nỗi nhớ
Chỉ mình ta cùng nỗi nhớ chơi vơi
Chỉ mình ta lặng thầm nhẩm đếm
Chỉ mình ta bịn rịn chữ Tiếc Xuân
Chỉ mình ta ngồi chờ Thơ tới
Chỉ mình ta ...
Và cũng chỉ bởi mình ta .
Và từng năm đã đi qua trong cuộc đời, mỗi buổi chiều cuối năm tôi lại lặng thầm tiếc nhớ những mùa Xuân đã đi qua trong cuộc đời...như người con gái ngồi tiếc nhớ một chuyện tình đã qua...tất cả cũng chỉ còn trong kỷ niệm, chỉ còn quay quắt chút dư hương và nỗi nhớ khôn nguôi.
Thuyền ai chở Xuân về đâu nhỉ ?
Ghé lại cho tôi gởi tiếc xuân
Thuyền ai chở Xuân về bên ấy
Hãy chở Xuân về với cõi tôi
Atlanta Xuân Tân Mão
Nguyên Hạ_Lê Nguyễn
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
1 nhận xét:
Biết mấy xuân qua ở trong lòng
Bên người đó chứ có gì mong
Thời gian đâu làm xuân đi mất
Chỉ tiếc tình xuân thiếu giọt nồng...
VT
Đăng nhận xét