Thứ Hai, 22 tháng 10, 2012

NIỀM RIÊNG


     

       Trên cánh đồng khô cằn còn trơ những gốc rạ sẫm màu rơm rạ và những bờ đất nứt nẻ của những vạch nứt ngoằn ngoèo của nắng trên cao làm vỡ những kẽ nứt trên cánh đồng khô cứng những gió hanh khô và nắng cháy trên lưng người, hình dáng đứa bé trai ngoài tám tuổi đang dùng một chiếc móc dài bằng sắt móc vào những chiếc lỗ nhỏ theo mé ruộng khô thiếu nước.
 
      Công việc của đứa bé trai đang làm là tìm bắt những con cua đồng đang trốn nắng, những giọt nắng vàng của buổi trưa nơi thôn dã, hanh khô và không kém phần cháy bỏng, thằng nhỏ vẫn miệt mài tìm kiếm bắt cho được vài con cua đồng đen mẽm, những con cua có hai cái càng, một to một nhỏ bò ngang trên mặt đất , nó sẽ dùng sợi dây chuối khô cột ngang mình cua, con cua sẽ là niềm vui thích hân hoan của bạn nó chút nữa đây, niềm vui lớn dần trong ánh mắt thằng bé,  quên đi giọt nắng buổi trưa hè làm mũi nó bắt đầu chảy những giọt nước mũi làm nó cứ hít mãi vào mà cứ như chợt chảy hết ra ngoài, sau mấy lần chùi quẹt ra hai bờ vai áo và làm nhòe nhoẹt trên hai má nó khô cứng , biến khuôn mặt thằng bé quằn quện như một con mèo mướp sũng nước mưa.

      _ Ê nhỏ ra đây tao cho coi cái này
      _Gì đó Cu, chờ tao chút

       Hình dáng nhỏ nhắn của đứa con gái nhỏ cỡ chừng sáu bảy tuổi có hai cái bím tóc nhỏ xíu phe phẩy trong nắng trưa, chạy từ trong cửa sau của căn nhà bếp bằng đất đàng sau ngôi nhà gạch mái lá, chính là niềm vui lớn nhất của thằng bé suốt một buổi trưa lặn lội trên cánh đồng vào một buổi trưa hè nơi thôn dã.

     _ Cu ơi mày bắt ở đâu mà được hai con cua to đẹp quá, cho tao nghen
     _ Ừ, bắt ở quãy, cho mày chớ cho ai, nhưng mày hổng được cho thằng Cu đẹt chơi mà cũng hổng chơi u mọi với nó, tao mới cho mày.

        Con nhỏ đang cầm sợi dây chuối khô dắt hai con cua đi ngang trên mặt đất chợt nghe thằng Cu bạn nó ra lịnh nó mới quay nhìn lên bộ mặt lấm lem của thằng Cu bạn nó, hai má thằng nhỏ đỏ lưỡng , quằn quện nước mũi chùi quẹt không định hướng, biến khuôn mặt thằng nhỏ như một anh hề trong gánh xiếc, làm con nhỏ không khỏi bật cười .

       _ Sao hổng chơi với nó, nó ngu lắm, chơi lần nào cũng thua cõng tao chạy mệt nghĩ, mà sao mày hổng cho tao chơi với nó.
        _ Ừ tao nói sao thì sao đi, nó giả bộ thua để cõng mày đó, mày thích cõng thì lên lưng tao cõng cho, hiểu chưa ?
       _ Hổng hiểu , tự nhiên hổng thua mà đòi cõng, còn la tao.
   Nói xong con nhỏ giận giỗi quăng hai con cua bò tứ tán trên đất bỏ chạy vào nhà mất dạng, bỏ lại thằng bé nhà quê đứng nhìn hai con cua bò ngang bò giọc trên mảnh đất đầy nắng trưa, nó buồn bã bỏ về nhà như con mèo mướp mắt mưa. lòng buồn diệu vợi

         Những trò chơi của tuổi thơ với những tình cảm rất tự nhiên và những tâm sinh lý của con người bộc phát thật dễ thương với những giận hờn của đứa bạn nhỏ cạnh nhà, những lo lắng, kiếm tìm những trò chơi, một chút quà quê trao nhau, thật ấm nồng theo thời gian và năm tháng...

        Thời gian có chờ đợi ai đâu, thoáng chốc như bóng câu qua cửa, những năm tháng và những kỷ niệm xa mờ của những ngày nơi quê nhà, những ngày tuổi nhỏ bên bờ rạ,  rồi chìm dần theo năm tháng khi quê nhà ngập trong lửa đạn, mọi gia đình trong thôn xóm cũ ngày ấy, tứ tán đùm túm nhau về thành phố, hai đứa trẻ của ngày xưa bên bờ rạ cũ...theo gia đình trôi giạt mãi tận trời xa, trong cùng một thành phố Qui Nhơn nhưng kẻ tận Ghềnh ráng, người về khu hai, trong thành phố ấy nuôi dưỡng họ trở thành những thanh niên nam nữ của một thời cắp sách...nhưng sao họ vẫn mãi lạc nhau.

       Thời điểm ấy họ không một lần gặp gỡ, phải chăng  vì sự e ngại quá đổi hay vì một sự ngại ngùng không tên mà họ chưa một lần gặp lại nhau, những kỷ niệm bé thơ nơi quê cũ xóa mờ theo từng cuộc đời riêng...

       Cuộc đời của mỗi con người đều không thoát khỏi chữ "Duyên", có duyên nhau mới làm bạn bè và cũng có duyên nợ mới làm cuộc vợ chồng, và cũng có "Duyên nhau" mới gặp gỡ lúc bóng đổ chiều tà.

       Trong câu chuyện kể cho nhau nghe về cuộc đời nhau, người đàn ông tuổi ngoài sáu mươi, tâm hồn nặng đầy vết thương lòng còn rướm máu, vẫn lưu luyến về một mái ấm gia đình đã tan vỡ, trong oán hận về người phối ngẫu đã bỗng ôm cầm sang thuyền khác... cuộc đời và sự nghiệp bỗng tan biến theo khói sương... nhưng trong ngôn từ khi phát ra trên môi anh luôn thốt ra chuyện kể, vẫn chưa quên hai chữ :
   
        _ Vợ anh...Vợ anh....Vợ anh..
        _ Sao anh không bảo rằng : " Vợ cũ của anh"
        _ Xin lỗi, anh thật khờ
        _ Có quên đi chuyện cũ thì mới có cái mới...

       Cái cảm giác bây giờ giống hệt như ngày xưa đứa bé trai đã nói với đứa bạn nhỏ ngày nào khi thấy thằng bé hàng xóm khác cõng bạn mình trên lưng trong những trò chơi bé thơ ngày ấy...câu chuyện của bé thơ ngày xưa cũ và câu chuyện của buổi chiều nay...những chuyện cũ xa mờ sao vận mãi đến ngày nay...

        Cuộc đời là những vòng quay và cũng chỉ là một vòng tròn....Vòng tròn của quả đất, vẫn những niềm vui của buổi đầu đời ...trong tiềm thức và những vòng quay của trái đất đưa họ gặp lại nhau trong buổi cuối đời...hiện thực và nghiệt ngã, giận hờn và mong chờ

       Cuộc đời như một dòng nước chảy xuôi, bến nào đục, bến nào trong cũng qua một đời người trong dòng chảy cuộc đời xuôi ngược...Qua bao thập kỷ đi qua tưởng chùng như chưa bao giờ có một chút ký ức nào chứa một ngăn nhỏ nào cho nhau, nhưng tình cờ và bỗng rất tình cờ họ lại gặp nhau.

       Hai mảnh đời xa lạ lại hội ngộ nhau vào một ngày Valentime mộng ảo...Họ gặp nhau trên sân bay vào một buổi chiều không ước hẹn, kể cho nhau nghe về cuộc đời nhau suốt hơn năm thập kỷ đã đi qua, trong câu chuyện oán trời trách đất, trong những lời trần tình ẩn ức của nỗi niềm riêng, đôi lúc thật tình cờ họ đã bất chợt nắm tay nhau...bàn tay lạnh lẽo bỗng ấm nồng vì trong nhau thật tình cờ, những câu chuyện kể đôi khi kể cho nhau nghe lập đi lập lại mà tai nghe vẫn thấy vui.
   
      Hai đứa trẻ ngày xưa của vùng quê xưa ngày cũ ...khi nói với nhau còn ngọng nghịu bơ thờ, những vệt mũi lấm lem hai bầu má chưa rửa sạch, những cái hít mũi vội vàng không ẩn dấu, tuổi thơ qua xa mờ ...bờ rạ xưa chỉ còn trong kí ức thật xa.

     Hai con người của một thời lịch lãm...cũng qua rồi một thời tranh giành chỗ đứng vợ đẹp con ngoan, bương ba khổ lụy, sự nghiệp và danh vọng... Khổ lụy và oán thù .hai mài đầu chớm bạc bên nhau vào một buổi chiều Đông.

     .Mỗi con người một kiếp đời riêng lẻ, gặp lại nhau cạn tỏ nỗi niềm riêng, bao phút giây bên nhau với hằng bao chuyện kể...Cuộc đời anh và cuộc đời em.một gạch nối giữa quá khứ và hiện tại, bàn tay nắm làm ấm lòng hai lữ khách, chuyến tàu chiều chuyên chở nỗi niềm riêng.

      Trong buổi sáng tạm biệt nhau trên sân bay trả người về chỗ của anh, tạm biệt nhau và trao nhau lời nhắn gởi:

          _ Hãy chùi quá khứ, quên chuyện cũ...và mở ra trang sách mới.
          _ Hãy giúp anh đứng dậy với nhân gian.

      Tôi ra về với chỗ ngồi của mình, thẫn thờ đọc chữ Tâm trên bức tranh treo trước mặt của một người bạn mới tặng, nhẩm đọc hai câu thơ đề:

           Mở       rộng      tâm      ra
           Lòng      thanh       thản

          An     vui       tự      tại
          Đời     thong        dong

       Mong cho lòng anh thanh thản....Mong cho đời tôi thong dong

   
         Atlanta Feb.23nd 11
         ( Viết tặng PQH.)

         Nguyên hạ_Lê Nguyễn


 


Không có nhận xét nào: