Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2011

BÀN TAY ẤM

       Trên con đường mỗi ngày tôi đã đi qua, hình ảnh thân thương của hai con người tơi thường nhìn thấy, luôn là nỗi khắc ghi trong tôi nhiều nhất .  Hai vợ chồng già mỗi ngày nắm tay nhau thong thả đếm những bước chân chậm rãi, già nua, chậm chạp bên nhau hình ảnh thật dễ thương.
      
        Những ngày Đông giá, hình ảnh ấy vắng trong tôi, dấy lên trong lòng một nỗi nhớ khôn nguôi, Rồi trời Đông cũng lụn tàn khi những cây hoa trắng nở bung trên những con đường quen thuộc, khi những cây hoa bắt đầu chụm đầu vào nhau như nói lời tình tự...Thì hình ảnh cặp vợ chồng già lại xuất hiện trước mắt tôi.
  
      Họ vẫn bình yên tay trong tay, che chắn thân thể bằng những quần áo của mùa đông, Họ vẫn bình yên trong hạnh phúc bên nhau, như quên cả thế gian, không quan tâm đến cảnh vật xung quanh, họ dung dăng dung dẻ trên con đường quen thuộc trong bàn tay luôn nắm chặt...Vì nhìn kỹ người chồng cũng đã già yếu lắm, khuôn mặt mang chút lớ ngiớ của một khuôn mặt vô hồn hay một người vừa qua một cơn "stroke" nhẹ, người đàn bà thấp bé nhưng bước chân nhanh nhẹn hơn và bàn tay luôn nắm chặt bàn tay người đàn ông.

      Hình ảnh thân quen ấy đập vào thị giác tôi mỗi ngày, và đã mấy năm rồi tôi vẫn nhìn thấy họ, vẫn tay trong tay trên những lối mòn quen thuộc vào những ngày tháng giao mùa, họ chỉ quanh quẩn trên con đường lớn, hay vào mùa Hè rực rỡ, khi tiết trời ngập nắng vàng họ lại đưa nhau ra ngồi trên chiếc ghế đá cạnh bờ hồ.và tay vẫn trong tay.
       Hình ảnh hai người già luôn quấn quít cạnh nhau và hai bàn tay luôn nắm chặt, bền bĩ và thân ái luôn là nỗi xúc cảm trong tôi trên suốt con đường đến chỗ làm....
    
       Tôi thầm nhẩm tính lại những thời gian đã đi qua trong cuộc đời mình...."về một bàn tay ấm"...Nghĩ về tương lai trước mắt, những ngày tháng tới khi chân chồn gối mỏi, khi khuôn mặt biến thành dại khờ sau một buổi sáng nào không chổi dậy trong giấc ngủ trễ tràng...thảng thốt soi mình trong gương, ngắm nhìn những sợi tóc đổi màu trong tâm tư thấp chùng ảo não.

      Trong tâm thức miên man về những quãng đời trước mặt của một con người đơn độc giữa một xứ sở xa xôi, giữa cuộc sống không cận kề một tình thương, giữa cuộc đời nhỏ nhoi đầy hệ lụy, cũng có những lúc thật bình yên, cũng có những lúc tâm thần đầy giông bão, sự kiên cường cũng chỉ là thi gan cùng tuế nguyệt.cũng chỉ là che dấu những lo toan, những vỏ bọc cho mình.
      Những buổi sáng ngồi nhâm nhi ly cà phê nóng, nhìn hàng liễu rũ trước khuôn viên của chỗ làm, hình dáng của những cây weeping welow luôn là hình ảnh buồn ảo não trong khung cảnh của buổi chiều Thu, hay những buổi sáng giao mùa khi hơi sương còn lắng đọng trên bờ cây ngọn cỏ, hình ảnh não nùng của dáng liễu trong thi ca và hình ảnh mong chờ mỏi mắt một hình bóng thật xa, họ cũng chỉ mong chờ hơi ấm của đôi bàn tay...ngóng đợi một tình thân.
      
       Bất giác hai bàn tay tôi chợt nắm vào nhau...Nhưng bàn tay chỉ đem hơi ấm tỏa sang cho bàn tay  kẻ khác chứ tự nó với nhau không có một xúc cảm gì...
     .Cũng như đôi vai rộng của người đàn ông  là chỗ dựa cho mái đầu người đàn bà ngã vào đó và cho họ cảm giác được nương tựa chở che.chứ tự nó cũng không công dụng gì với tấm thân đơn lẻ.

       Đôi tay
       Không tự sưởi ấm cho mình
       Khi tiết trời đông giá
       Bờ vai
       Không để cho mình tự tựa
       Mà cần một mái đầu
       Con tim
       Không thể mang sự bình yên
       Mà phải hòa chung nhịp
       Cuộc sống
       Không thể chết vì giông bão
       Gió mưa ...Rồi cũng qua
       Nhưng cuộc sống cần bàn tay ấm để sẻ chia.

    Những ngày tháng một mình trong sự đơn độc, một mình lang thang trên phố đông vào những ngày cuối tuần, hòa chung vào giòng đời xuôi ngược...Mắt thẩn thờ bắt gặp đôi bàn tay đan, những con người xuôi ngược nắm chặt tay nhau, trên những con đường... trong buổi chợ hay giữa một lối rẽ vào chỗ làm...Những tiếng thở dài sâu lắng .

    Cái cảm giác hụt hẩng như không còn trọng lượng, trôi lềnh bềnh giữa cuộc trần gian, hay những lần đi tham dự một đám cưới ở một giáo đường...Nhìn đôi trai gái trao nhau chiếc nhẫn cưới trong bàn tay vụng về run rẩy, tôi bỗng chợt mân mê những ngón tay đơn độc và thấy tội nghiệp cho những ngón tay khờ khạo đã buông trôi bao năm tháng của cuộc đời.những ngón tay nhỏ bé không níu nổi cuộc đời và chút ấm nồng vĩnh cửu.
 
       Đôi tay chạm khẽ nỗi buồn
       Hình như gió cũng bơ thờ Vì ai
       Đôi bàn tay ấm ấp yêu
       Chạm vào bỗng chợt liêu xiêu ấm lòng.

     Tôi trở về thực tại, những tính toán lo toan...nhìn lại những tháng ngày đơn độc đã qua, chợt hoảng sợ lún sâu, tôi giật mình và vôi vã gọi cho anh chỉ để hỏi rằng : Anh đã ăn cơm chưa? Anh có nhớ em không ???
   
       Hãy cho nhau hơi ấm
       Khi tay chạm vào nhau
       Khi nhịp tim hòa đập
       Những hồng cầu xôn xao

    Những bước chân lặng lẽ, tôi đi qua những con đường ngập nắng vàng với niềm vui rộng mỡ, miệng thì thầm như gởi cùng gió thoảng :' Ai cũng cần một bàn tay ấm"... tuy trễ tràng nhưng có thể vẫn còn kịp lúc.

    Tôi đi qua con đường mà hàng ngày tôi vẫn nhìn thấy hai người già lặng lẽ nắm tay nhau trong mọi phút giây...Tôi đưa tay vẫy chào và thầm cám ơn họ, những ân nhân đã gọi tôi tỉnh thức trong bãi sầu  cuốn hút, nhấn chìm tôi từ bao tháng năm qua.

       Bờ hồ phủ hơi sương
       Hoàng hôn chiều lặng lẽ
       Giăng cung sầu tái tê
       Hàng liễu xanh bóng rũ
       Soi bóng nước đơn côi
       Bàn tay nào lạnh giá
       Gói trọn niềm ước mong
       Bàn tay nào bỗng ấm
       Phút thần tiên gởi trao

Atlanta April 1st 11
 Nguyên Hạ_Lê Nguyễn
      
   
      

2 nhận xét:

Unknown nói...

Hay lắm Nguyên Hạ ơi -Anh thích thể loại nầy - Thơ và Văn hòa nhịp -

Nguyên Hạ - Lê Nguyễn nói...

Xin cám ơn anh đã vào đọc và viết nhận xét.
Chúc anh một ngày vui
NHLN.