Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2011

"MỐI TÌNH CHÂN"

   Những chùm hoa Phượng đỏ đang phơi mình giữa tiết trời khô ran oi nồng của nắng Hạ, chỉ còn mấy buổi học tại lớp học thêm này nữa là tất cả giã từ lớp học, giã từ sân trường chính và giã từ luôn cả những giờ học thêm bên nhau của các cô cậu học sinh vì mùa thi đã gần kề.

    Những đôi mắt nhìn nhau lận bận không thốt nổi câu nào, những ánh nhìn diệu vợi trao nhau có pha chút luyến lưu...
   .Nhũng cặp mắt lặng thầm trao gởi đang nhìn ra ngoài khung cửa sổ, những cánh phượng vẫn vô tình tơi tả dưới bóng nắng của sân trường trong một ngày cuối hạ.
 
     Đang thả hồn vào nỗi buồn của phút sắp chia xa ...Bỗng Vi có cảm giác như có vật gì đang đè lên bàn chân mình rất nhẹ, Lời người thầy giáo đang giãng môn toán của một bài Hình học giải tích vẫn đều đặn với những chứng minh hóc búa trên bảng đen.
     Lớp  học như chìm vào sự ngột ngạt, một phần do cái hâm hấp nóng của mùa Hè, với hơn ba chục mái đầu đang ngồi chen nhau giữa mớ bàn ghế tạm bợ chao nghiêng , không thẳng hàng ngay lối  vì các học sinh cố tình xô lệch theo một góc cạnh theo ý mỗi người , hay để chồm qua coi bài nhau, hay có thể gát chân lên nhau với đối tượng theo tầm nhìn của họ, sự tinh nghịch vốn dĩ của đám học trò lớn sắp ra góp mặt với cuộc đời chỉ sau một mùa thi.
   Vi len lén cúi xuống nhìn bàn chân mình đang thả nổi trên đôi guốc trắng và hiện đang có một " bàn chân vô chủ" đang chận lên nó...

       Nhè nhẹ rút chân ra khỏi bàn chân ấy và Vi khám phá ra là bàn chân của một ả con trai , vì nó  to bè và cứng chắc...Rồi lại bàn chân ấy ngang tàng che phủ chân Vi một lần nữa..
     .Liếc nhìn sang bàn nam kế bên chỗ ngồi của sáu đứa con gái, dãy bàn xiên xẹo của đám con trai , khám phá thủ phạm bàn chân cố tình đạp lên chân Vi là của Nhân, nhìn cái mặt sượng đơ trắng hồng như da con gái, mái tóc đen luôn che phủ một bên trán của Nhân...chính hắn là " thủ phạm" cho cuộc thăm viếng âm thầm và trái phép, chính thực là của chàng thanh niên nhút nhát này...sao hôm nay lại dám cả gan làm chuyện đó...?

      Sau tiết học dài vì tất cả đều mong cho mau dứt với cái nóng  cháy  khô  da của buổi xế chiều, mọi người thở phào nhẹ nhỏm và túa ra ngoài hòng hít thở chút gió hanh khô không bị đóng khung trong bốn bức tường kín mít.

   Chỗ này vài ba người to nhỏ, chỗ kia vài ba cô cậu rủ nhau đi ra biển ngồi hóng gió biển...cảnh vật nhuốm chút sầu lo không tên.
     Vi một mình thả những bước chân vô hồn với luồng suy nghĩ chưa thôi dứt về " bàn chân ai đó ".

   _ Quái lạ, Sao Nhân làm thế, hay lâu nay Nhân để ý Vi mà không dám nói ra, nay nhân lúc gần chia tay nhau nên tỏ thái độ cho Vi biết..
      .Nhưng sao không gởi thư , hay bằng tín hiệu nào khác gởi trao...Mà lại dám đường đột đặt chân lên chân Vi giữa đám đông bạn bè và ngay giữa giờ học, tuy chỉ là lớp học thêm mà thôi.
  
      Đang lê những bước chân mỏi mệt trên con đường ngập nắng chiều và những cánh phượng hồng vương vãi...Bỗng nghe tiếng thắng xe Honda rít bên tai, .thảng thốt quay nhìn lại ...thì là Nhân đang ép sát vào người Vi và giục Vi ngồi lên sau Nhân.để tránh những đôi mắt soi theo của các bạn khác.

     Như một phản xạ vô điều kiện , Vi bỗng leo lên sau yên xe Honda của Nhân một cách tuân thủ gọn gàng, Chiếc xe 67 đen bóng của Nhân phóng nhanh về hướng bãi biển ...
     Trong khi Nhân tìm một gốc thông để dựng xe thì Vi thong thả bước nhũng bước chân trần trên lủn bủn những bờ cát trắng , dõi tìm những cánh hải âu, sánh vai Nhân lặng nhìn những đợt sóng xô bờ.

     Tình cảm giữa đôi bạn trẻ đến với nhau thật nhanh qua tín hiệu của "bàn chân" và bỗng chốc biến họ thành đôi tình nhân từ lúc nào không hay biết...Họ thường nói với nhau về "Mối tình chân" , mối tình học trò ngắn ngủi..
    
      Họ hẹn nhau sau mùa thi và những điểm đến của một trường Đại học..
      .Mùa hè năm ấy với những chương trình thi mới mẻ xử dụng phương pháp tính điểm bằng máy IBM. và kết quả mỹ mãn hơn những lần thi xưa cũ, cả Vi và Nhân cùng thi đậu.

       Vi phải ở lại thành phố cũ để vào Sư Phạm theo mong muốn của gia đình, còn Nhân vào Saigon thi đậu vào trường Quốc gia hành chánh.Tương lai sự nhiệp rộng mở trong bước đường công danh sự nghiệp.

    Họ mất liên lạc nhau sau biến cố 75

       Tình cờ trong một tiệc cưới của con một người bạn tại thành phố Atlanta...Nhân đang đứng chờ chụp tấm ảnh lưu niệm với cô dâu chú rể ,con người bạn mời Nhân đến tham dự, vì Nhân ở một thành phố kế bên lái xe khoảng một tiếng đồng hồ.
    Còn một cặp nữa là đến phiên Nhân, bỗng mắt Nhân chạm phải một nhân dáng nhỏ bé rất quen, Nhân dụi mắt lục tìm trong ký ức về người đàn bà ấy, vì chỉ thoáng chốc không nhận diện kịp...chàng cố tình vào ngồi chung bàn tiệc với hai người mà   chàng thấy quen lắm...
  
    Khi ngồi đối diện nhau, nhìn lại người đàn bà đi bên cạnh cô gái trẻ chắc là con gái của bà ta vì nhìn hai người rất giống nhau.
   
     Khi nhìn kỹ cô gái trẻ bỗng Nhân vui mừng thốt ra ngoài miệng một cách mừng rỡ khôn cùng:
     _ Ồ, "Mối tình chân" đây rồi

      Qua hình dáng của cô gái trẻ thì Nhân nhận ra ngay là Vi của ngày xưa, với người đàn bà đi cạnh mới chính là Vi của ngày nay.
     , Thời gian gần bốn mươi năm xa cách,  nhận diện  qua cô gái trẻ hình ảnh cũ chợt sống lại trong anh, con của người đàn bà chỉ độ đôi mươi, là hình ảnh cô gái ngày xưa mà anh đã từng yêu thầm và nhân ngày cuối năm lúc sắp giã biệt mái trường cả hai mới nhận ra nhau.
 
      Một mối tình học trò thật ngắn ngủi nhưng vẫn khắc ghi trong Nhân một kỷ niệm khó phai mờ, giờ đây sống dậy thật mảnh liệt.


     Hình như Vi cũng nhận ra Nhân sau khi nghe chàng thốt lên mấy câu mừng rỡ...
Vi đi chậm rãi ra ngoài hành lang của nhà hàng, Nhân tiếp bước và chàng khẽ nhắc lại câu nói cũ

   _  Có phải "Mối tình chân " của tôi không ?
   _ Có phải là Nhân đó không?
  
     Đất trời như tan biến dưới chân họ, sau gần bốn thập kỷ đi qua, họ lạc mất nhau trong cuộc đời và nay bỗng gặp lại nhau, một sự huyền nhiệm của tạo hóa, sự chật chội của địa cầu nên qua bao tháng năm trôi nổi họ lại bỗng nhìn thấy nhau ...cả hai cùng thảng thốt kêu lên

   _" Mối tình chân của tôi "

 
 Nguyên Hạ_ Lê Nguyễn
   

   



  




Không có nhận xét nào: