Thứ Sáu, 30 tháng 9, 2011

CÓ PHẢI LÀ TÌNH YÊU

       Họ quen biết nhau qua những bài viết, qua thơ văn và qua những thăm hỏi nhau qua những tháng ngày trống vắng khi ngồi trên bàn phím, tay vô tình gõ những chữ viết theo quán tính...cho vơi bớt nỗi trống trãi trong tâm hồn rồi thành thói quen, mở bàn phím ra là viết những lời nhung nhớ, mở email là nhận những lời nhắn gởi thâm tình...

       Không biết từ bao giờ những thói quen như đi vào cuộc đời họ ...họ tưởng như không thể sống thiếu nhau...

      Đôi lúc nàng không còn màng đến thế sự xung quanh cuộc sống mỗi ngày, ngoài giờ làm việc là ngồi vào bàn phím, là mở ra hết những ưu tư trong lòng trút lên những ngón tay và trải hết lòng lên những con chữ gởi trao cho một nhân vật vô hình với một bút danh không tưởng...và không cần biết anh là ai...em là ai ...

      Một thời gian rất lâu thư qua tin lại...

      Khi những bông Tuyết không còn tung bay bên kia khung cửa, những bông hoa đủ màu bắt đầu khoe sắc, cảnh vật khắp muôn nơi phủ lên một màu sáng tươi rộn rã, muôn vật và mọi người mở vội mảnh áo choàng che sương sa gió lạnh của mùa Đông...

     _ Anh ơi đã qua hết một mùa đông mình quen nhau...Em muốn chúng ta tạo điều kiện để mình gặp nhau ngoài đời....Anh nghĩ sao???

    _ Ừ...được, nhưng có thể nào qua đến mùa hè được không em ? vì từ chỗ anh bay đến chỗ em cũng mất tám giờ lái xe, anh muốn chờ lấy Vacation rồi đi  cho tiện nghen em.

    _  Dạ, cũng được, nhưng lúc nào em cũng muốn gặp anh, để biết con người bằng da bằng thịt của anh.

    _Anh cũng vậy...lúc nào anh cũng nhớ và ngay cả trong giấc ngủ anh cũng mơ thấy em...
      cho dù em là ai...anh là ai...chúng mình vẫn là của nhau em nhé.

    _Chắc chắn mà anh, hãy tin vào nhau anh nhé.


***

      Những nhớ nhung trao nhau qua bao tin nhắn, mỗi lần thư đi tin lại với bao lời nhớ thương quay quắt, bao rộn ràng chờ mong mỗi sáng mỗi chiều...

     Rồi mùa hạ cũng đến ...sau bao tháng ngày trao nhau bao nhiêu lời thương thương nhớ nhớ...bao cánh thư điện tử gởi tới, trao lui, họ hẹn nhau ngày gặp gỡ với ngút trời thương nhớ chờ mong.

    _ Em ơi, anh đã thay đổi ý định là anh sẽ không lái xe đi mà anh sẽ đi bằng máy bay cho đỡ mệt và anh sẽ đến sớm vào lúc 8h. sáng ngày mai.

   _ Dạ, em sẽ ra phi trường đón anh, nhưng làm sao em nhận ra anh?

   _  Rất dễ em à, anh sẽ xách một cặp táp và trên tay cầm một cuốn sách

    _ Còn em, em cũng sẽ cầm một cuốn sách trên tay và em sẽ mặc áo màu hồng, màu mà em yêu thích, và em sẽ nhận ra anh trước mà.

    _Chúc em ngủ ngon, hẹn em sáng ngày mai.

    _Nhưng mấy giờ thì anh về?

    _Chúng ta sẽ dạo chơi nơi thành phố của em suốt một ngày mà em, khoảng 8h.PM., anh sẽ lên máy bay về lại để hôm sau đi làm.

    _Hẹn gặp anh ngày mai.


***

     Suốt gần một năm trao nhau bao tin nhắn, kể cho nhau nghe những khắc khoải ưu tư, những bộn bề của cuộc sống mỗi ngày, nhưng họ cam kết với nhau là không hỏi nhau về tuổi tác và hình ảnh thật của nhau...

    Trong trò chơi này họ muốn dành cho nhau một bất ngờ thích thú, họ nhắn với nhau rằng:
   
    "Khi yêu nhau người ta không cần phân biệt tuổi tác, đẹp xấu....hay bất cứ một dị biệt nào của bề ngoài...Tình yêu chỉ là sự đồng điệu của hai tâm hồn ...thì tình ấy mới là vĩnh cửu"

    Buổi sáng ngày hẹn chàng đã đến...

    Nàng cũng trang điểm kỹ càng, cùng chiếc áo màu hồng như ước hẹn, cũng trên tay cuốn sách, nàng còn mang thêm chiếc áo choàng trắng trên tay.

    Y giờ hẹn và chuyến bay chàng đã đến...Gần 9h. Am. mà nàng vẫn chưa thấy người đàn ông Châu Á nào xách cặp táp và trên tay có cầm cuốn sách ...

    Đứng sau dãy người lố nhố trước cổng chờ, những vòng tay ôm khi gặp lại người thân, những bó hoa vẫy chào nhau, rồi những nụ hôn mừng rỡ, chao đảo giữa những tấm bảng đề tên người ...đưa lên , rớt xuống.

    Một tốp lính quần áo rằn ri khuôn mặt người nào cũng trẻ măng với những ba lô chĩu nặng và những vòng tay ôm, những giọt nước mắt và những bó hoa...

    Gần hơn 10h. Am. hiện ra trên mặt đồng hồ, có nghĩa là chàng trở ra ngoài trễ gần hai tiếng, nàng vẫn đứng chờ trong một góc của cổng chờ...


     Bỗng từ trong đám người cao to, vội vàng trong mỗi bước chân....một người đàn ông thấp bé, mặc chiếc áo khoác xanh đậm và tay xách cặp...những bước chân chậm rãi, cặp mắt láo liên kiếm tìm...

     Nàng chen sau những người chờ...quan sát và cố nhìn xem trên tay người đàn ông có cầm cuốn sách
không?

    Lạy trời,  không phải là người ấy...lạy trời không có cuốn sách nào trên tay ông ta .

     Tuyệt nhiên nàng không thấy chi cả.. không có cuốn sách trên tay, là xong chuyện...

     .Người đàn ông đi chậm rãi ra khu vực lấy hành lý và quay trở lại cổng chờ...

     Trên tay vẫn không có gì ngoài chiếc cặp  màu đen

     Nàng vội gài lại khuy chiếc áo khoác trắng che đi tấm áo màu hồng bên trong như lời hò hẹn...

   . Cuốn sách cầm trên tay nàng vội để quên bên một chiếc ghế trước cổng số 4- lối đi ra.

     Nàng trở lại theo chân người đàn ông đang thong thả bước .
..
     Có thể nào lại là chàng??? có thể nào người mà bấy lâu cho nhau những lời tình ái ngút trời lãng mạn...

     Có thể nào người ấy lại là đây??? Nhưng trên tay người này không có cầm cuốn sách....
    
      Đúng là không có cuốn sách trên tay...không phải là chàng.

      Không phải là người tình của nàng và những bức thư tình điện tử...

      Lạy trời không phải là chàng.


   Chàng rộn rã kiếm tìm người tình trong mộng, bao nhiêu năm gối mỏi chân chồn, cũng muốn tìm người tri kỷ, nhưng cũng trót nhập cuộc chơi và hy vọng ở một tình yêu cháy bỏng ở nàng.

    Một sự diệu kỳ của tình yêu mà cả hai vừa tìm gặp, một cuộc tình lãng mạn hiếm có trên cõi đời này.

    Tại sao em chưa đến??? Hay em gặp một tai nạn nào chăng???

    Cầu trời cho em đặng bình an

    Sau mấy lần lượn qua lượn lại giữa một sân bay xa lạ kiếm tìm nhận diện...chân mỏi tay run, mắt mờ bụng đói, chàng ngồi xuống chiếc ghế chờ số 4  -lối đi ra...

    Chợt tay chàng chạm vào cuốn sách của ai đó bỏ quên...cầm trên tay chàng mở vội thì ra là một cuốn sách chữ Việt   "Có phải là tình yêu".

     Bỗng chợt nhớ là vì lo đi kiếm tìm nên đã quên ước hẹn là: " trên tay phải cầm một cuốn sách" , chàng vội mở cặp lấy ra cuốn sách mà đã chuẩn bị mà đã quên lấy ra cầm trên tay...

     Bây giờ thì trên tay chàng không là một mà là hai cuốn sách...

     Lật mở những trang thơ ...như lật mở nỗi lòng ai.


     Tìm nhau...thư viết miệt mài
      Hẹn nhau trọn kiếp- giăng sầu bao năm
     Cho nhau chi tiếng thở dài
     Chia nhau cay đắng - chở sầu mấy sông


     Atlanta  Ngày cuối của tháng 9

      Nguyên Hạ_Lê Nguyễn

Không có nhận xét nào: